"Giết!"
Roẹt một tiếng, hư không lại rung động.
Lưu Hồng xuất kiếm, bản thân gã thì tan biến ngay tại chỗ, đánh giết tới sóng nước nhưng lại vồ hụt.
Chờ Phù Thổ Linh xuất hiện, trong hư không bỗng nhiên lóe ra một thanh tế kiếm trong suốt, cắt vào màn nước, trong nháy mắt đã chém làn nước thành hai nửa.
Màn nước Phù Thổ Linh biến mất, nhưng cùng lúc gã lại xuất hiện ngay sau lưng Lưu Hồng.
Lưu Hồng cười khẽ, ảo ảnh phá toái.
Chỉ phút chốc hai người đã giao thủ mấy chục chiêu, Phù Thổ Linh xuất thủ lần nữa, Lưu Hồng thì lại rút lui ra xa một khoảng, thở dài, xua tay, "Không so tài nữa, ta không phải đối thủ của đạo hữu, khoảng cách quá lớn!"
Phù Thổ Linh lộ ra ánh mắt kinh ngạc, "Đây là thần văn chiến kỹ sao? Thật tinh diệu, ta cảm giác tinh diệu hơn tên mãng phu Tô Vũ kia nhiều lắm. Ta đã giao thủ với tên mãng phu kia một lần, tên kia chỉ biết dùng chùy nện ta thôi!"
Giao thủ hơn chục chiêu với Lưu Hồng mang đến cho Phù Thổ linh cảm giác hết sức kỳ dị, đủ loại đặc tính thần văn chất chứa trong đó, trong lúc lơ đãng khuếch tán ra cũng ảnh hưởng đến nó.
May là gã cao hơn Lưu Hồng 5 tiểu cảnh giới, bằng không muốn dễ dàng đánh tan Lưu Hồng thì chưa chắc đã đơn giản như vậy.
Thật đúng là cường giả đa thần văn nhất hệ!
"Lưu Hồng đạo hữu cũng muốn vào Tinh Vũ phủ đệ?"
"Ừm."
Ánh mắt Phù Thổ Linh lóe lên một cái, tươi cười hỏi thăm: "Ngươi muốn vào chung với Tô Vũ sao?"
Lưu Hồng đáp ngay: "Tất nhiên là không! Ta biết vạn tộc muốn đối phó với học sinh của ta, sao có thể đi cùng hắn, làm thế là hại hắn! Ta sẽ hành động một mình."
Phù Thổ Linh liền nói: "Đạo hữu đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, dù đối phó với Tô Vũ thì đó cũng không phải chuyện ta có thể xen vào! Ta thấy thực lực đạo hữu không yếu, tuổi cũng không lớn lắm, thiên phú lại rất mạnh, nếu có duyên thì chúng ta có thể họp tác ở Tinh Vũ phủ đệ. Đôi khi Tinh Vũ phủ đệ không chỉ xem thực lực mà còn xem vận khí, xem thiên phú!"
"Thật thế ư?"
Lưu Hồng tỏ vẻ cảnh giác, "Ta chưa từng vào đó nên không hiểu rõ mấy vấn đề này, chờ ta đến cổ thành hỏi danh ngạch từ Tô Vũ đã, sau khi có được rồi mà đạo hữu còn muốn hợp tác. . . Vậy thì cũng có thể!"
Dứt lời, gã lại nói: "Nếu hai vị đạo hữu không có chuyện gì, vậy ta đi trước một bước."
Phù Thổ Linh vui vẻ vẫy vẫy tay, "Xin cứ tự nhiên!"
Gã tùy ý vung tay lên, có hào quang nhàn nhạt rơi vào trên thân Lưu Hồng, Lưu Hồng hơi nhíu mày, khí huyết dao động một chút, thần văn quét qua một vòng. Gã thoáng nghi ngờ liếc nhìn Phù Thổ Linh, nhưng có vẻ như không tìm được dị thường, gã không nói thêm gì mà chỉ chắp tay với hai người rồi cấp tốc rời đi.
Chờ đi được một đoạn, Lưu Hồng liền mau chóng đốt cháy hết thảy đồ vật trên thân, gã khẽ lẩm bẩm: "Không có việc gì ư?"
"Cổ quái!"
. . .
Mà nơi xa, Phù Thổ Linh chợt phì cười một tiếng, sao có thể bị ngươi phát hiện?
Nếu thế thì coi như ngươi đủ bản lĩnh!
Bên cạnh, Long Vô Ưu cười lạnh, chế nhạo: "m mưu quỷ kế, cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo! Ngươi giám sát gã làm gì?"
"Ta tò mò thôi!"
Phù Thổ Linh nói: "Ta hiếu kỳ mục đích của Lưu Hồng. Đa thần văn nhất hệ. . . Ta chưa từng nghe về tên này, cổ quái hết sức! Không phải gã muốn tới cổ thành sao? Vừa vặn ta cũng tìm kiếm chút phong thanh."
Long Vô Ưu đề nghị: "Cho ta một đầu Ngũ hành trùng kia đi, ta cũng muốn nhìn xem gia hỏa đó nói thật hay giả!"
Phù Thổ Linh bật cười!
Gã ném một đầu tiểu trùng màu vàng đất qua, Long Vô Ưu thu vào móng vuốt, thoáng chốc đã hiện ra thân ảnh của Lưu Hồng.
Mà lúc này, Lưu Hồng đốt cháy thân thể đã được một lúc, ý chí lực của gã chấn động, thần văn gột rửa, một lát sau gã thở phào nhẹ nhõm, "Là ta suy nghĩ nhiều rồi, cũng phải, hai người bọn họ muốn giết ta rất đơn giản, xem ra họ vẫn kiêng kị thân phận tiểu tử Tô Vũ!"
Nói xong, khóe miệng gã lộ ra ý cười, "May là ta lừa dối qua quan, hai gia hỏa kia còn thật sự cho rằng ta là lão sư của Tô Vũ. . . Ha ha!"
Long Vô Ưu nổi giận phừng phừng, lừa gạt chúng ta sao?
Phù Thổ Linh khoát tay, "Chớ vội! Gã gạt chúng ta cũng không sao, ngược lại ta muốn nhìn xem gã có đi tìm Tô Vũ thật hay không!"
. . .
Sau đó, Lưu Hồng an tĩnh cả đường, yên lặng bay lượn, không tự nói một mình nữa.
Mục tiêu của gã chính là Tinh Hồng cổ thành.
Bay đi một hồi, bỗng nhiên một tôn bạch diện xuất hiện, "Lưu Hồng, lại gặp mặt rồi!"
Lưu Hồng nhìn kẻ mới tới, trầm giọng nói: "Vị bạch diện đạo hữu này, ngươi ngăn cản ta nhiều lần rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
"Mua bán, giao dịch!"
Tên bạch diện nọ nói: "Đạo hữu, hiện tại tin tức của ngươi chỉ có một mình ta biết được, Liệp Thiên các già trẻ không gạt, uy tín bảo đảm có thừa! Mấy lần liên tiếp đạo hữu đều không muốn giao dịch, hẳn là đại giới chưa đủ!"
"Nói hươu nói vượn, ta không biết ngươi đang nói gì cả!"
Lưu Hồng lạnh nhạt đáp trả: "Ngươi còn quấn lấy ta thì ta sẽ đi gặp Tô Vũ. Ngươi đừng ép ta tìm Tô Vũ, đến lúc đó, chưa chắc ta đã có chuyện gì nhưng ngươi nhất định phải chết, Tô Vũ kiêng kỵ nhất là người khác có ý đồ với hắn!"
Tên bạch diện bùng nổ khí tức, Lưu Hồng liền quát: "Muốn giết người diệt khẩu sao? Giết ta thì ngươi cũng không chiếm được thứ ngươi muốn!"
Bạch diện nghe vậy thì thở dài, thu liễm toàn bộ khí tức, đoạn nói: "Lưu Hồng, cần gì chứ! Ngươi làm tất cả những thứ này không phải là vì tài nguyên sao? Có lẽ ngươi đã có đủ tài nguyên để tấn cấp Lăng Vân Sơn Hải rồi, nhưng Nhật nguyệt thì sao? Trăm giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch! Nếu cảm thấy chưa đủ thì ta lại tăng thêm 30 Ngũ Hành Linh quả. . ."
"Ồ!"
Lưu Hồng cười nhạo: "Có phải ngươi nghĩ đẹp quá rồi không? Lại nói, ngươi muốn thứ này cũng vô dụng, nó không thích hợp cho chủng tộc ngoài Nhân tộc. . ."
Bạch diện trầm giọng: "Ngươi chắc chứ? Vì sao ta lại nghe nói công pháp đó vạn tộc đều có thể tu luyện, Ngũ Hành thần quyết, đây chính là thứ thượng cổ bí truyền. . ."
Phù Thổ Linh đang nghe lén bỗng giật nảy mình.
Lưu Hồng lạnh lùng đáp: "Thượng cổ bí truyền? Có phải bí truyền không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết nếu ta truyền ra ngoài thì Tô Vũ nhất định sẽ giết ta! Ta không biết ngươi có được tin tức từ đâu, ta cho ngươi biết đó đều là tin giả thôi, ta vốn dĩ không có, cũng không hề cầm tới!"
"Lưu Hồng, ngươi nhất định phải làm như thế sao? Ngươi và Bạch Phong âm thầm hợp tác cùng bồi dưỡng Tô Vũ, Tô Vũ tuổi nhỏ vô tri giao hết đồ cho Bạch Phong, ngươi lại lén đánh cắp, thật sự cho rằng thần không biết quỷ không hay?"
Lưu Hồng tỏ vẻ ngưng trọng, "Các ngươi. . . một mực giám thị Bạch Phong? Hẳn không phải là giám thị ta, ta chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng giá! Chẳng lẽ các ngươi vẫn luôn đi theo Bạch Phong?"
"Nếu ngươi đã hiểu rõ thì ngươi cũng biết, không có niềm tin tuyệt đối thì chúng ta sẽ không làm giao dịch. Lưu Hồng, không phải bất cứ ai đều có thể nắm giữ Ngũ Hành thần quyết, tốt nhất hãy giao dịch cho chúng ta, bằng không ngươi sẽ sớm gặp đại họa!"
Vẻ mặt Lưu Hồng biến đổi, cười lạnh, "Đại họa? Ta đi trả lại cho Tô Vũ thì ở đâu ra đại họa! Mặc dù ta không phải lão sư chính thức của hắn, nhưng ta đã âm thầm giúp hắn rất nhiều, giúp hắn thoát khỏi ám sát của đơn thần văn hệ, giúp hắn rời khỏi Đại Hạ phủ, giúp hắn thu hoạch hàng loạt tài nguyên. . . Chẳng qua chỉ là ta hận Bạch Phong không chia sẻ với ta chứ không hề muốn đối địch với Tô Vũ. Ngươi cảm thấy Tô Vũ sẽ giết ta ư? Không đâu, ta trả đồ lại cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm gì ta!"
"Ngu xuẩn!"
Vị bạch diện lắc đầu, "Trước khi ngươi đến Tinh Hồng cổ thành mà không giao dịch. . . Lúc ấy đừng có hối hận! Đến lúc đó người tới sẽ không phải là ta nữa, muốn điều tra trí nhớ thì Liệp Thiên các cũng không phải là không làm được!"
"Ngươi uy hiếp ta?"
Lưu Hồng cười lạnh, "Vậy ngươi có thể thử xem, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị gì ư? Lần đầu tiên ngươi tới tìm ta trực tiếp bắt ta lại còn được, hiện tại. . . Ngươi điều tra thử một chút đi!"
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Lưu Hồng cau mày nhìn kẻ đối diện, "Ta muốn cái gì? Ta muốn nhiều hơn, trăm viên Ngũ Hành Linh quả! 300 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, 500 sợi thiên địa huyền quang!"
"Nằm mơ!"
"Vậy thì quên đi!"
Lưu Hồng không để ý tới người kia nữa, gã theo đường vòng mà đi, bạch diện không đuổi theo, chỉ lặng lặng đứng sau nhìn gã, rất lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ta sẽ còn đến nữa. Lưu Hồng, vào cổ thành rồi thì ngươi sẽ không có cái gì cả, ngươi không phải loại người không yêu lợi ích, hết thảy việc mà ngươi làm đều vì lợi ích, khỏi cần giả vờ đạo mạo trang nghiêm với ta!"
Lưu Hồng cũng không quay đầu lại, đáp: "Làm đại ca thì không màng tới nhị ca, các ngươi cho quá ít!"
"Ta sẽ đi xin thêm. . . Hi vọng ngươi đi chậm một chút, đừng thật sự tự tới cổ thành tìm chết!"
Dứt lời, bạch diện bèn tan biến!