Liễu Thành nằm im ở rìa Đông Liệt cốc, gần về phía Dục Hải bình nguyên.
Tính ra đây là vị trí tuyến ngoài cùng của Nhân tộc!
Năm xưa Liễu Thành rực rỡ phong quang vô hạn, mãi đến 19 năm trước liền triệt để điêu tàn theo đa phần cường giả Liễu gia chết trận, chỉ còn lại hai vị dòng chính sống sót là Liễu gia Đại bá cùng Liễu Văn Ngạn.
Một lần lụi bại liền là 19 năm.
19 năm sau, Liễu Thành một lần nữa trở thành tiêu điểm của toàn bộ đông bộ chiến khu.
Liễu gia trở về!
Trùng kiến Liễu Thành!
Liễu Văn Ngạn mang theo nhiều vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh quay lại nơi đây, tiếp quản Liễu Thành, bắt đầu trùng kiến, bố trí đại trận, di sơn đảo hải, khiến một Liễu Thành nho nhỏ một lần nữa rực rỡ trở lại, tỏa ra sự sống nồng đậm.
Thế lực Kền Kền ở khu vực đông bộ cũng bắt đầu hội tụ về chỗ này.
Liễu Thành khi xưa chính là thế lực Kền Kền đệ nhất, những gia hỏa chuyên nhặt xác trên chiến trường có rất ít căn cứ địa, năm đó Liễu Thành được xem như là tín ngưỡng của bọn họ, đáng tiếc cuối cùng Liễu lão gia chủ lại lựa chọn trở về Nhân cảnh, thủ tuyến đầu cho Nhân tộc.
Cuối cùng lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, thành bại tàn lụi.
Bây giờ Liễu Văn Ngạn đã trở về.
Ông nói, Liễu Thành vẫn là Kền Kền!
Nhưng ông không nói Liễu Thành sẽ tiếp tục chống lại bốn phương, trở thành thành lũy cố thủ bảo vệ biên cương của Nhân tộc nữa.
Liễu Thành có rất nhiều Nhật Nguyệt.
Mặc dù không có Nhật Nguyệt quá cường đại nhưng dù sao nơi đây cũng gần lãnh địa Nhân tộc, gần đây đại chiến tấp nập, vô địch ngã xuống, trong thời gian ngắn tạm thời cũng không có ai mang ý đồ xấu với Liễu Thành.
Then chốt ở chỗ, nghe nói Nam Vô Cương và Vân Trần thỉnh thoảng lại xuất hiện ở phụ cận Liễu Thành.
Một vị vô địch, một vị cường giả có thể chém giết nhiều vị chuẩn vô địch, thực lực Vân Trần có lẽ không bằng vô địch, thế nhưng vô địch không hợp nhất tam thân mà chỉ xuất hiện một thế thân thì có thể sẽ bị y chém chết ngay tại chỗ.
Dưới tình huống như vậy, ai cũng không dám tùy tiện tới quấy rối.
Bây giờ Vân Trần đang xếp thứ ba trên bảng chứng đạo, thay thế vị trí của Không Không.
Không Không rớt xuống hạng bốn, rõ ràng ở trong mắt vạn tộc thì Vân Trần còn mạnh hơn Không Không một quãng dài.
. . .
Liễu Thành.
Phồn hoa nhộn nhịp.
Nhiều người đông đúc, đa phần đều là những kẻ độc hành hoặc là Kền Kền, quân đội có trụ sở của quân đội, đại phủ có trụ sở của đại phủ, Liễu Thành chủ yếu vẫn là Nhân tộc nhàn tản tới hội tụ.
Không chỉ Nhân tộc, ở Liễu Thành cũng có một số tiểu tộc ẩn hiện.
Một vài tiểu tộc hợp tác cùng Nhân tộc cũng sẽ xuất hiện ở đông bộ chiến khu, tỉ như Thiên mã nhất tộc.
Nơi quá nguy hiểm thì mọi người không dám đi, Liễu Thành cũng là tính một địa điểm tương đối an toàn, có lẽ không đủ sức uy hiếp mạnh mẽ bằng cổ thành nhưng nơi này còn ở trong địa bàn Nhân cảnh nên xem như đủ an toàn.
Gần đây, nhờ tin tức Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra, toàn bộ Chư Thiên chiến trường đều náo nhiệt hơn hẳn.
Liễu Thành cũng càng thêm nhộn nhịp.
Hàng loạt kẻ độc hành của Nhân tộc đều tập trung về nơi này.
Phảng phất như về tới trước đây, thành trì của Kền Kền đệ nhất Nhân cảnh.
Phủ thành chủ hết sức khổng lồ, cũng hết sức hùng vĩ.
Lúc bấy giờ, không khí ở đây vô cùng náo nhiệt.
Liễu Văn Ngạn vuốt râu, tựa hồ quay ngược về lại thời gian ông còn dạy học ở Nam Nguyên.
Ông nhìn đám người ríu rít cách đó không xa, lộ ra nụ cười.
Ông vẫn một mực nhìn về bên kia!
Cách đó không xa, Trần Vĩnh đã trở lại dáng vẻ hiền lành như trước kia, lộ ra nụ cười nhu hòa mà nho nhã, vỗ nhè nhẹ đầu Ngô Gia mới đi tới.
Đã nhiều ngày y không được gặp nữ đồ đệ này.
Đại Minh phủ chỉ hận không thể hộ tống người tới sớm hơn.
Ngô Gia và Ngô Lam đều đến đây, bao gồm cả mấy con yêu thú.
Bất quá, mấy con yêu thú này đều đang run lẩy bẩy, bởi vì có một người một mực nhìn chằm chằm bọn nó, Hồng Đàm!
Hồng Đàm sờ sờ cằm quan sát mấy con yêu thú trước mặt, ông tiện chân đá Bạch Phong một cái, ngoài ý muốn nói: "Ngươi nói xem có phải Toan Nghê mập lên rất nhiều không?"
Bạch Phong gật đầu, "Mập quá!"
Toan Nghê run lẩy bẩy, ta không muốn, ta không muốn tới đây đâu, ta chỉ muốn lặng yên tại Nhân cảnh, trông nhà cho một gia hỏa nào đó không ở nhà, ta không muốn tới đây tí nào!
Nhưng lời nó nói thì không tính!
Nó bị cưỡng ép đưa tới!
Không đến thì vị Phủ chủ nào đó liền muốn nấu nó thành canh.
Nhưng hiện tại nó thấy được người mà nó sợ nhất, Hồng Đàm.
Đâu chỉ Toan Nghê!
Lúc này, Ảnh Tử, Thủy Nhân, Toản Sơn Ngưu, Độc Nhãn, Cự Sơn, Huyết Nguyệt đều đang run lẩy bẩy, ở trong mắt bọn chúng, Hồng Đàm là kẻ đáng sợ nhất, gian ác nhất trên đời này.
Vài đầu Sơn Hải Đại Yêu đều sợ ông, bởi vì năm xưa vị này là thương nhân lớn nhất ở chợ đen tinh huyết, chuyên rút tinh huyết của tụi nó để bán hơn mấy chục năm!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Thấy Hồng Đàm, dù là đám Cự Sơn đã khôi phục thực lực Sơn Hải trung kỳ trước kia thì cũng đều sợ hãi, ở trước mặt ông, chúng căn bản không dám ngẩng đầu.
Tính cả Sơn Hải Đại Yêu thì trọn vẹn có 9 con.
Còn có Hỏa Nha không đáng chú ý trốn ở trên người Bạch Ly bên cạnh Ngô Gia, nó chỉ hận không thể nắm bản thân chôn luôn xuống đất bên dưới.
Quá kinh dị!
Lúc này nghe thấy Hồng Đàm nói chuyện, thân thể vài đầu Đại Yêu đều run lên, Bạch Phong cười ha hả: "Lão sư, ta thấy mấy con Đại Yêu này có vẻ đều được ăn ngon uống tốt, con nào cũng béo mập! Ngài xem, con trâu kia mập chưa kìa, hồi trước thoạt nhìn đều gầy trơ cả xương!"
Vài đầu Đại Yêu giận mà không dám nói gì!
Có thể không gầy được sao?
Ngày ngày rút máu còn không cho ăn, nhất là Bạch Phong cùng Tô Vũ, thường xuyên quên cho chúng nó ăn, khi Trần Vĩnh chiếu cố thì còn đỡ hơn một chút, nhiều ít gì y cũng cho ăn chút đỉnh, còn hai vị kia thì thật sự không phải thứ gì tốt.
May là sau này Tô Vũ rời đi, chúng nó ở lại với Ngô Lam mới được tận hưởng những tháng ngày tốt lành.
Đáng tiếc, lúc này mới mấy ngày mà thôi, cuộc sống gian nan khó khăn lại tới nữa rồi!
Chúng lại tiến nhập thời điểm nước sôi lửa bỏng!
Toan Nghê u oán hệt như một con chó nhỏ, cái đuôi hơi phe phẩy vào người Ngô Lam đang nghiên cứu đồ vật bên cạnh.
Cứu mạng!
Ta sợ chết lắm!
Ngô Lam đang đào đất làm nghiên cứu của nàng, bị Toan Nghê cọ cọ thì ngẩng đầu tỏ vẻ nghi ngờ, nàng đẩy cái tên này ra, nàng không thích Toan Nghê, cái đầu của nó quá lớn, còn không có lông mà chỉ toàn lân giáp, sờ tới sờ lui cũng không thoải mái.
Cái tên này cọ mình làm gì?
Toan Nghê mập lên cũng là bởi vì Ngô Lam cảm thấy béo một chút mới đẹp, quá gầy thì sẽ rất xấu.
Chỉ là vấn đề thẩm mỹ mà thôi, nàng không nguyện ý nuôi một con sủng vật xấu như thế.
Nghiên cứu một hồi, Ngô Lam chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Văn Ngạn đang mỉm cười bên kia, nàng nói: "Liễu lão sư, cô nãi nãi của ta bảo một thời gian nữa bà mới có thể đến, bà dặn ngài đừng có chạy lung tung, cứ ở yên đây chờ bà, bà có đồ tốt muốn đưa cho ngài!"
". . ."
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn cứng đờ, "Cô nãi nãi nhà ngươi sắp tới đây?"
"Đúng ạ!"
Ngô Lam cười đáp: "Liễu lão sư vui lắm phải không, cô nãi nãi nói ngài nhất định sẽ rất vui vẻ!"
". . ."
Ta vui cái rắm á!
Liễu Văn Ngạn bó tay luôn rồi, Ngô Nguyệt Hoa đang nghĩ cái gì?
Bà ấy không chịu đàng hoàng ở lại Đại Hạ phủ dạy dỗ học sinh cho tốt, chạy tới Chư Thiên chiến trường làm gì chứ?
Nguy hiểm biết bao!