Bạch Phong bị mất ưu thế, quả thực thấy cạn lời, đành nói: "Ta đã nghĩ sao ngươi có thể là đa thần văn hệ, thì ra là do học được chia tách pháp của ta. Nhờ vậy ngươi mới sớm tấn cấp Đằng Không, mà có lẽ ngươi phác họa thần văn không nhiều, còn chưa viên mãn chiến kỹ đúng không?"
"Phải, ta mới vẽ ra 12 viên thôi, còn thiếu 8 thần văn nữa!"
Ngô Lam buồn bực nói: "Phác họa thần văn khó thật, uổng cho ban đầu vẽ ra thần văn chiến kỹ với 20 miếng thần văn trung tâm, ta còn rất vui, ai dè lại khó phác họa viên mãn như vậy."
"Bao nhiêu?"
Bạch Phong lại sững sờ, những người khác cũng ngây ngẩn cả người, Ngô Lam vừa nói bao nhiêu?
"20 miếng!"
Ngô Lam nhìn bọn họ, ngoài ý muốn nói: "Ít lắm sao? Không ít mà nhỉ! Ta vẫn biết một chút đó! 20 miếng thì cũng coi là nhiều đi, Tô Vũ nói 20 miếng thần văn chiến kỹ được tính là trình độ trung đẳng, hình như Bạch lão sư còn không phác họa được nhiều thần văn như thế, đúng không?"
Đâu có ít.
Bạch Phong phác hoạ nhiều lắm sao?
Nghe nói chỉ có mười mấy miếng thôi.
Liễu Văn Ngạn lộ ra ánh mắt dị dạng: "Ngươi học thần văn chiến kỹ ở đâu?"
"Từ bia thần văn chiến kỹ của Tô Vũ!"
Liễu Văn Ngạn tỏ ra thoải mái, ta biết ngay mà, mấu chốt là dù học từ bia thần văn chiến kỹ thì 20 miếng thần văn cũng là con số hết sức đáng sợ.
Ông cau mày nhìn về phía nàng: "Làm sao ngươi tóm được?"
"Ta đi vào, bắt một cái liền ra, sau đó thì thành công!"
Mọi người dồn dập im miệng, vô nghĩa!
Thần văn chiến kỹ 20 miếng làm trung tâm tuyệt đối không dễ bắt như vậy, Liễu Văn Ngạn là người có thần văn chiến kỹ mạnh nhất ở đây nhưng cũng chỉ có 18 miếng thần văn mà thôi.
Sao Ngô Lam có thể tóm được thần văn chiến kỹ cường đại như thế?
Ngô Lam thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì hơi khó chịu, bèn giải thích: "Thật sự là một túm liền bắt được, à phải, Tô Vũ có giúp ta một chút, hắn đi vào trước lôi thần văn chiến kỹ tới cửa vào, ta đi vào thì có rất nhiều thần văn chiến kỹ đang xếp hàng chờ ta bắt, ta bắt một cái xong liền ra ngoài thôi!"
Bạch Phong quả thực cạn lời, nhịn không được mắng: "Tên chết tiệt kia, thế này mà cũng làm được? Sao ta không biết còn có thể làm như vậy?"
Anh u oán nhìn về phía Hồng Đàm, sao ta không biết phương pháp này?
Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn liếc nhìn nhau, thấy rõ sự cổ quái cùng rung động trong ánh mắt đối phương.
Tô Vũ tóm sẵn thần văn chiến kỹ dẫn tới cửa vào ư?
Làm sao có thể?
Nếu như làm được thì người người đều sẽ có thần văn chiến kỹ với mấy chục miếng thần văn, rõ ràng điều đó không có khả năng!
Bạch Phong không biết chỗ khó của hành động ấy, chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu sao?
Nhất thời, chuyện Ngô Lam chuyển đổi ý chí lực cũng không bị bọn hắn quan tâm nữa.
Liễu Văn Ngạn tỏ vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm: "Nói như vậy, phải tìm Không Không về, chém chết y đoạt lại Văn Mộ bia mới được! Không nghĩ tới Tô Vũ lại có thể điều khiển được nó, vậy thì càng không thể để mất đi!"
Sắc mặt Hồng Đàm cũng nghiêm túc, họ phải giết Không Không, dù cho thực lực Không Không mạnh mẽ thì cũng phải đoạt Văn Mộ bia về!
Tô Vũ có thể điều khiển bia thần văn chiến kỹ, điểm này là thứ mà bọn họ không ngờ tới.
Nếu không phải hôm nay Ngô Lam tình cờ tiết lộ, bọn họ cũng không biết vụ này.
Lúc bấy giờ, mấy người đều nhịn không được thầm mắng một tiếng!
Gia hỏa Tô Vũ chết tiệt, chỉ biết bắt thần văn chiến kỹ cho nữ nhân của hắn, không thấy hắn nói cho chúng ta một tiếng, làm hại bọn ta hoàn toàn không biết gì cả. Lúc này mới biết được, Ngô Lam thế mà vẽ ra thần văn chiến kỹ 20 viên, kém chút thì đã mất mặt xấu hổ rồi.
Nếu cái tên này dám xuất hiện trước mặt bọn họ bây giờ thì họ chắc chắn phải đánh nổ cái đầu chó của hắn!
. . .
Ngoài thành.
Tô Vũ hắt hơi một cái, hắn cảm thấy khá ngạc nhiên, có người mắng ta sao? Hơn nữa còn rất gần, thậm chí thần văn chữ “Kiếp” còn mới nhảy lên một cái, ai lại biết được ta tới nhỉ?
Hay là có vấn đề gì khác?
Ta sắp gặp kiếp nạn ư?
. . .
Cổng Liễu thành.
Tô Vũ cất bước đi vào, đây là lần đầu tiên hắn tới Liễu Thành, cảm giác ban đầu là nơi này rất náo nhiệt.
Một nơi rất tốt!
Người thật là nhiều.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất với cổ thành, bởi vì cổ thành có tử khí nên người bình thường trừ phi vạn bất đắc dĩ hoặc là cần tị nạn mới đành phải tiến vào, vì vậy lượng người cũng không tính là nhiều.
Mà Liễu Thành thì không phải như thế, đây không phải cổ thành, cho nên bầu không khí nơi đây hết sức náo nhiệt.
Mà nơi này lại do Nhân tộc làm chủ.
Có rất ít ngoại tộc, cho dù có thì cũng không nhiều và phô trương như các địa phương khác, bởi vì đây là địa bàn của Nhân tộc, giống như ba đại khu vực khác do Thần Ma Tiên là chúa tể, ngoại tộc ở đó cũng sẽ điệu thấp đi rất nhiều.
Có người thấy Tô Vũ nhưng cũng không để ý lắm.
Có người hình như đã nhận ra hắn, có chút ngoài ý muốn khi cái tên này lại đến Liễu Thành, thế nhưng họ cũng không quá để tâm, đơn thần văn hệ và đa thần văn hệ phân tranh nhiều năm, sau khi một nhóm người chết đi, mâu thuẫn giữa đôi bên đã dần dần trở thành quá khứ.
Đa thần văn của Đại Hạ phủ đa đã triệt để đoạn tuyệt truyền thừa, không còn đường mở ra nữa.
Là đơn thần văn hệ thành công sao?
Không, là toàn bộ thần văn hệ bị tổn thất, từ giờ trở đi Đại Hạ phủ sẽ không bao giờ có thể xưng danh là văn minh truyền thừa đệ nhất thiên hạ nữa, bởi vì nơi này đã không còn những thần văn sư cực kỳ cường hãn như năm nào.
Tô Vũ cũng không quan tâm những chuyện đó, hắn đội lốt Lưu Hồng tiến thẳng đến phủ thành chủ.
Lưu Hồng và Bạch Phong cũng coi như có thông đồng, điều này Tô Vũ biết rõ, hắn giả mạo Lưu Hồng tìm đến Bạch Phong thì cũng không tính là chuyện gì to tát.
Phủ thành chủ của Liễu Thành thoạt nhìn còn lớn hơn cả phủ thành chủ của cổ thành.
Về mặt phong cách thì lại có điểm thô kệch.
Ngoài cổng cũng có mấy binh sĩ thủ vệ, thực lực tạm được, đều là Đằng Không trở lên, bất quá thoạt nhìn lười biếng hết sức. Tô Vũ cảm ứng một thoáng, có chút mùi vị của Kền Kền, hắn đã từng gặp qua đội ngũ Kền Kền, mùi vị ấy rất giống đám lưu manh.
Lần đầu tiên hắn rời khỏi đại bản doanh của Nhân tộc còn bị Kền Kền đi theo phía sau, giống như tùy thời sẽ chuẩn bị nhặt xác cho hắn.
Thấy Tô Vũ mặc áo trắng bồng bềnh, mang dáng vẻ của Văn Minh sư, mấy vị binh sĩ thủ vệ xem xét tình huống, lập tức tươi cười: "Vị đại nhân này, ngài tìm ai vậy?"
Tô Vũ cười nhạt: "Bạch Phong có ở đây không?"
"Bạch nghiên cứu viên? Có chứ! Đại nhân là. . . Phiền ngài thông báo tên để ta tiện đi thông báo!"
"Lưu Hồng!"
Binh sĩ kia không nói nhảm, gã cấp tốc chạy vào phủ thành chủ đi tìm Bạch Phong.
Bây giờ, mấy người Liễu Văn Ngạn vừa trở về, chế độ gì đó cũng đều rất đơn giản, binh sĩ cũng chỉ là tùy ý chiêu mộ một vài kẻ Kền Kền hoặc là kẻ độc hành, dù sao họ cũng không quá coi trọng những thứ này.
Rất nhanh, binh sĩ kia đã ra ngoài, vừa ra khỏi cửa bèn tỏ vẻ bất thiện: "Bạch nghiên cứu viên bảo ngươi cút xa một chút, ngài ấy bề bộn, không có thời gian để ý tới ngươi!"
". . ."
Tô Vũ cảm khái, thật là vô tình.
Sao lão sư có thể vô tình với Lưu Hồng như thế?
Nhìn ta kìa, ta chiêu đãi Lưu lão sư cực kỳ khách khí, còn cố ý nghênh đón đến phủ thành chủ, còn mời người ta uống trà, ngài thì hay rồi, trực tiếp kêu gã cút, vô tình quá!
Tô Vũ cảm khái một tiếng, sau đó cười vang, lớn tiếng nói: "Tiểu Bạch, ta tìm ngươi có việc, ra tâm sự một lúc đi!"
Sau một khắc, một đạo thân ảnh hiển hiện, Bạch Phong đang bận trò chuyện với Ngô Lam chuyện rút ra ý chí lực, lúc này, mặt mũi anh tràn đầy bất thiện mắng: "Lưu Hồng, ngươi tới làm gì? Muốn chết hả? Đừng nói chuyện với ta, mau mau xéo đi, ta không rảnh để ý tới ngươi!"
Mắng xong, Bạch Phong bỗng nhiên nhận ra, ho nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Vào đi!"