Thái độ trước sau chuyển biến vô cùng lớn.
Không phải vì Tô Vũ bại lộ thân phận, mà là trong tay Tô Vũ quấn quanh một sợi thiên địa huyền quang, dù Bạch Phong bây giờ đã giàu có hơn trước kia nhưng một sợi thiên địa huyền quang vẫn có giá trị không thấp.
Rất nhanh, Bạch Phong hạ xuống đất, vội ho một tiếng rồi nói: "Tới thì tới đi, còn khách khí làm gì!"
Nói xong, anh bèn muốn tóm lấy thứ trong tay Tô Vũ.
Tô Vũ thấy lòng quá mệt mỏi, quả nhiên lão sư của ta vẫn không quên sơ tâm, có tiền thì dễ nói chuyện, không có tiền thì sẽ không cho Lưu Hồng cơ hội mở miệng.
Không sai, biện pháp này đối phó với Lưu Hồng vẫn rất tốt.
Ngươi nói cái gì?
Ta không nghe được!
Ngươi mang tiền tới à?
Vậy thì mau vào nói chuyện nào!
Ngoài cổng, vài vị binh sĩ cũng sững sờ, thế này mà cũng được?
Binh sĩ mới quát Tô Vũ nghĩ mà sợ, gã vội nhìn về phía Bạch Phong, Bạch Phong lại lơ đễnh nói: "Lần sau thấy người này, nếu gã không cho cái gì tốt thì kêu gã xéo đi, nếu gã cho đồ tốt thì có thể đi thông báo với ta!"
". . ."
Ngài thật là trực tiếp!
Tô Vũ bật cười, "Bạch huynh thực tế quá!"
Bạch Phong cười nhạo, "Không đánh chết ngươi là nể tình trước kia ngươi đã đưa ta không ít công huân, sao gia hỏa nhà ngươi còn sống vậy? Chu Bình Thăng chết rồi, Chu Minh Nhân cũng chết, Vu Hồng cũng thế. . . Đều đã chết một nhóm người mà ngươi vẫn còn sống!"
Tô Vũ cười đáp: "Là nhờ Bạch huynh chiếu cố!"
"Thôi đi!"
Bạch Phong cười nhạo một tiếng, vừa đi vừa nói: "Có việc thì mau nói, ta bận lắm, không có thời gian vô nghĩa với ngươi! Không có việc gì thì mau xéo!"
"Một sợi thiên địa huyền quang, tốt xấu gì cũng cho ta nói mấy câu chứ?"
Tô Vũ cười bảo: "Cuối cùng Bạch huynh cũng đã bước vào Lăng Vân, còn chưa kịp chúc mừng ngươi."
"Ngươi trào phúng ai?"
Bạch Phong bỗng nhiên giận dữ!
Ngươi đang giễu cợt ai đấy?
Ta vừa bước vào Lăng Vân thì làm sao?
Lăng Vân mất mặt lắm à?
Ngươi trào phúng ai vậy?
". . ."
Tô Vũ cũng bó tay, tính tình nóng nảy quá thể, bình thường ngài vốn đâu như thế, là do nói chuyện với Lưu Hồng hay là gần đây ngài bị kích thích rồi?
Không muốn khiến anh phát điên thêm, Tô Vũ cười xòa: "Ta không có ý này, đúng rồi, Liễu chấp giáo và Hồng Các lão đều ở đây đúng không?"
"Ờ!"
Bạch Phong cười nhạo, "Ngươi còn muốn gặp bọn họ? Được, cho ta 10 sợi thiên địa huyền quang, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp, không sợ chết thì ngươi cứ việc đi! Ngươi suốt ngày ở bên ngoài giả danh lừa bịp, nói ngươi là đệ tử của Trương Nhược Lăng sư bá, việc này ta còn chưa tính sổ với ngươi!"
Dứt lời, anh khẽ hừ lạnh: "Ta hỏi ngươi, thần văn chiến kỹ của ngươi là như thế nào? Nghe nói các đại phủ đều có hậu duệ của vô địch bị ngươi lừa, ngươi nói ngươi là đa thần văn hệ, thế mà ngươi vẫn không bị đánh chết, coi như vận khí của ngươi quá tốt rồi!"
Tô Vũ bật cười: "Đừng nói nữa, trước tiên đi gặp Hồng Các lão đã!"
"Ngươi thật sự muốn đi à?" Bạch Phong ngoài ý muốn: "Ngươi không sợ bị sư phụ ta giết chết?"
"Làm sao có thể, Hồng Các lão không phải loại người như vậy!"
Bạch Phong kinh ngạc nhìn người trước mặt, cái tên này thật sự không sợ chết?
Cổ quái hết sức!
Tô Vũ cũng không thèm để ý thái độ của anh, hắn vừa đi vừa cười nói: "Bạch huynh, đi gặp nào, không có chuyện gì đâu! Đúng rồi, ta nghe nói lần này ban bố xuống danh ngạch đi Tinh Vũ phủ đệ, Bạch huynh có lấy được không?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Anh nói xong bèn quay sang nhìn Tô Vũ: "Ngươi cũng muốn đi vào à?"
"Để xem đã." Tô Vũ cười ha hả: "Đúng rồi, Bạch huynh, nghe nói đường đệ của ngươi cũng muốn tới đó phải không?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
"Vậy gia gia ngươi có tới hộ đạo không?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
". . ."
Tô Vũ bật cười, "Ta nghe nói thân thể lão gia tử không quá tốt. . ."
Bạch Phong nhíu mày, "Ngươi muốn bị đánh hay là muốn tự tìm cái chết?"
"Không có mà!" Tô Vũ cười ha hả, nhìn lão sư nổi giận đúng là dễ chịu.
Rất nhanh, hắn đi theo Bạch Phong tới hậu hoa viên, thấy được không ít người thì hơi ngạc nhiên, sao Ngô Lam lại ở đây?
Nhìn kỹ lại thì Ngô Gia cũng có mặt.
Còn có những yêu thú ngày xưa nữa!
Một đám gia hỏa quen thuộc!
Từ từ đã, con heo kia là Toan Nghê à?
Tô Vũ kinh ngạc nhìn nó, sao lại trông phế đến thế, trước kia tướng mạo Toan Nghê cũng không tệ lắm, nhưng bề ngoài hiện lại trông hệt như một heo tới cữ.
Lúc này, Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm cũng nhìn lại.
Họ đều có chút ngoài ý muốn!
Sau đó họ nhìn về phía Bạch Phong, ý muốn hỏi sao anh lại mang Lưu Hồng đến đây?
Kỳ quái!
Còn nữa, cái tên này tới Liễu Thành mà không sợ mọi người làm gì gã à, không phải bọn họ không biết chuyện Bạch Phong có cấu kết với Lưu Hồng, thế nhưng cũng không thể phủ nhận gã có địa vị rất cao ở đơn thần văn hệ.
Hiện những kẻ có địa vị cao của hệ bọn gã đã chết gần hết rồi, người còn sống như Trịnh Ngọc Minh, Hồ Văn Thăng thì đều ý thức điệu thấp vô cùng, nhưng Lưu Hồng thì lại quá phô trương.
Tô Vũ vừa muốn mở miệng, liền nghe bên kia Ngô Lam nói với Hồng Đàm: "Đánh chết Tô Vũ cũng vô dụng, ta đâu biết tình huống. Hồng Các lão đừng hỏi ta, ngài muốn đánh chết hắn thì cứ đi cổ thành đánh chết hắn là xong!"
". . ."
Tô Vũ im lặng, ta vừa mới đến mà đã nghe được các ngươi đang nói cái gì rồi?
Vừa đến đã nghe các ngươi muốn đánh chết ta?
Ngô Lam cũng nhìn thấy Tô Vũ, nhưng nàng chỉ lướt qua chứ không để ý, sau đó nàng tiếp tục ngồi xổm xuống đào đất chơi, nàng cảm thấy rất hứng thú đối với đất ở Chư Thiên chiến trường.
Bên kia, Hồng Đàm nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên nói: "Lưu Hồng, sao ngươi lại tới đây, có việc gì sao?"
Tô Vũ mỉm cười chắp tay: "Có chút việc, vừa rồi nghe Ngô Lam nói Hồng Các lão muốn đánh chết Tô Vũ, chuyện là thế nào, thật ra ta cảm thấy rất hứng thú."
". . ."
Hồng Đàm nhìn hắn, khẽ nhíu mày, người trong nhà chúng ta nói chuyện, đến phiên ngươi tới hỏi sao?
Ông không vui nhìn về phía Bạch Phong, lông mày càng nhíu chặt, tại sao lại đưa tên này tới đây thế?
Rảnh quá không có chuyện gì làm à?
Tô Vũ cười ha hả: "Thật sự là vì ta cảm thấy hứng thú! Tô Vũ là hài tử tốt bụng, nghe lời, ôn tồn lễ độ, hiếu thuận, lớn lên cũng rất suất khí, kính sư trưởng, hiếu phụ mẫu, đối đãi với ai cũng hết sức thân thiện, vì sao các ngươi lại muốn đánh chết hắn?"
". . ."
An tĩnh!
Lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt quái dị.
Cái quỷ gì thế?
Lưu Hồng phát điên hay là gã vốn nịnh bợ Tô Vũ đến mức độ này rồi?
Mà Liễu Văn Ngạn thì nhìn chằm chằm Tô Vũ, Hồng Đàm cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên cất tiếng: "Sau đao thứ tư là cái gì?"
Tô Vũ cười đáp: "Liễu chấp giáo, đao thứ tư gì? Chúng ta đang nói về Tô Vũ mà! Người như Tô Vũ nhất định thành đại nhân vật! Ta cực kỳ xem trọng hắn, cảm thấy hắn chính là hy vọng của Nhân tộc, thậm chí là của vạn giới, là vô địch trong tương lai. . ."
". . ."
Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn, Trần Vĩnh. . .
Một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Ai cũng có chút không xác định.
Là Lưu Hồng điên rồi hay là Lưu Hồng không phải Lưu Hồng. . . Không thể nào?
Không phải tên kia đang ở trong cổ thành sao?
Bên cạnh, Bạch Phong cũng ngây ngẩn, tình huống này hơi quen quen, rất lâu sau anh mới cất tiếng: "Lưu Hồng, mẹ nó, ngươi có ý gì? Ngươi là Lưu Hồng thật ư?"
Hoài nghi!
Không phải là Tô Vũ đó chứ?
Nhưng Tô Vũ tự biên tự diễn không biết xấu hổ như vậy liệu có thích hợp không?
Sẽ không có ai lại mặt dày đến vậy chứ?
Đâu chỉ anh không dám xác định, ở đây, ai ai cũng không dám xác định xem đây có phải Tô Vũ hay không.
Ngô Lam và Ngô Gia cũng tò mò đứng dậy nhìn, tình huống gì vậy?
Vài đầu Đại Yêu cũng hiếu kỳ hóng chuyện.
Tô Vũ tươi cười: "Chư vị làm sao vậy? Người như Tô Vũ ấy mà, lần đầu tiên thấy hắn ta liền biết hắn là nhân trung long phượng, dĩ nhiên, Long Phượng không có cách nào sánh với hắn, hắn còn xuất sắc hơn cả Long Phượng, đơn giản chính là thiên địa nhất tuyệt!"
". . ."
Hồng Đàm nghi ngờ nhìn Tô Vũ chằm chằm, bỗng nhiên, ông tung một chưởng đánh thẳng về phía hắn!
Tô Vũ mỉm cười, cũng không động dung.
Chờ một chưởng của ông hạ xuống, bịch một tiếng, thân thể Tô Vũ liền bị đánh chia năm xẻ bảy.