Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1938 - Chương 1938: Chư Vị Sư Trưởng, Ta Trở Về Rồi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1938: Chư Vị Sư Trưởng, Ta Trở Về Rồi!
 

Chờ một chưởng của ông hạ xuống, bịch một tiếng, thân thể Tô Vũ liền bị đánh chia năm xẻ bảy.

Hồng Đàm ngây ngẩn cả người!

Mà Liễu Văn Ngạn thì bỗng nhiên chộp tới hướng những mảng máu thịt bay ra kia, mà chút máu thịt ấy lại nhanh chóng tụ hợp trong nháy mắt, một lần nữa hình thành dáng vẻ một người đang cười ha hả: "Thật là tàn nhẫn!"

Liễu Văn Ngạn chộp thẳng tới Tô Vũ.

Giam cầm!

Khí huyết chấn động, thần văn chữ “Chấn” của Tô Vũ rung động một thoáng, làm vỡ nát giam cầm của Liễu Văn Ngạn.

Ánh mắt Liễu Văn Ngạn biến động, bỗng nhiên ném băng phong tới phía Tô Vũ.

Mà lúc này, cách đó không xa, Trần Vĩnh khẽ bật cười, y cũng gõ gõ ngón tay, từng đạo dây thừng quấn về phía tiểu chất tử của y. Bên kia, Hồng Đàm thì hừ một tiếng, tiểu tử này lại dám đùa chúng ta à?

So thần văn hả?

Thực lực nhóc con không yếu, nhưng thần văn thì ngươi còn kém xa lắm!

"Khóa!"

Ông quát khẽ một tiếng, tựa như xiềng xích, hư không bỗng chốc ngưng trệ.

Hỏa diễm của Tô Vũ bay lên đốt cháy băng phong của Liễu Văn Ngạn, phá đao bùng nổ chặt đứt dây thừng của Trần Vĩnh, ngũ hành thần văn cũng bùng nổ nhốt chữ “Khóa” của Hồng Đàm lại. . .

Mọi người bộc lộ ra từng đặc tính thần văn.

Ở bên cạnh, ánh mắt Bạch Phong sáng lên, anh vừa muốn ra tay thì Tô Vũ đã tùy ý ném ra ngoài một viên thần văn chữ "Ép", ầm ầm một tiếng, gắt gao ép chặt Bạch Phong xuống mặt đất. Mặt Bạch Phong đỏ lên, tức giận đến muốn thổ huyết!

Ôi đệt!

Anh giận dữ rống lên: "Buông ta ra!"

Tô Vũ dừng lại lập tức, hắn nhìn về phía Bạch Phong rồi ngượng ngùng thu hồi thần văn.

Có phải là không chơi nổi rồi không?

Không chơi nổi thì ngài đừng tham dự a.

Muốn chơi lại không có sức, loại người như ngài đúng là...

Bạch Phong bò dậy, anh tức giận gần chết, nhìn về phía Tô Vũ rồi lại nhìn mấy người khác, mấy vị Hồng Đàm đang bật cười ha hả, Bạch Phong thì tức muốn phun máu: "Quá đáng, ngươi lại dám khi sư diệt tổ!"

Hồng Đàm không cho là đúng, ngược lại còn mắng anh: "Ngươi ấy, học nghệ không tinh! Một viên thần văn mới vừa vào tứ giai liền đè ngươi nằm rạp xuống, nếu ngươi gặp Sơn Hải cảnh thì chẳng phải trong nháy mắt sẽ quỳ xuống luôn à?"

"Ta mới là Lăng Vân nhất trọng thôi!"

Bạch Phong phẫn nộ, thực lực của ta còn yếu, không có chuyện gì làm tại sao phải đi đánh Sơn Hải?

Hồng Đàm tặc lưỡi tiếc hận, "Trên Thiên bảng, Lăng Vân nhất trọng bình thường đều có thể đánh cường giả mới vào Sơn Hải. . ."

Ngài đi luôn đi!

Bạch Phong oán thầm, ta có lên Thiên bảng được đâu.

Lúc này, mọi người ở đây đều đã biết thân phận của Tô Vũ, bên kia, Ngô Gia mới vừa kịp phản ứng lại, lập tức kinh hỉ hô to: "Sư đệ!"

Duy chỉ có Ngô Lam thì vẫn tiếp tục chơi với đất của nàng.

Tô Vũ phì cười, true chọc nàng: "Ngô Lam, không phải là ngươi vẫn chưa nhận ra ta đó chứ?"

Ngô Lam ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Nhận ra lâu rồi, khi ngươi khen lấy khen để chính mình thì ta liền biết là ngươi, làm sao vậy?"

Vậy mà ngươi lại không có tí phản ứng gì! Nhàm chán!

Tô Vũ im lặng.

Ngô Lam mới lười quản hắn, tiếp tục chơi với đất của mình, chơi một hồi bỗng nhiên cau mày nói: "Cổ quái, không phải Chư Thiên chiến trường mới mở mấy trăm năm thôi sao? Sao ta cảm giác trong đất có rất nhiều người chết, mà hương vị của máu lại không chỉ là mấy trăm năm. . ."

". . ."

Mọi người yên lặng nhìn nàng, ngươi đúng là chơi đất đến nghiện rồi à?

Ngô Lam cũng không để ý, nàng đứng lên, thấy tất cả mọi người nhìn mình thì kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy, trên mặt ta dính đất hả?"

Nàng xoa xoa mặt, thấy mọi người vẫn còn nhìn mình thì nhịn không được thầm mắng, một đám người có bệnh, nhìn cái gì mà nhìn!

Còn nhìn nữa!

Tô Vũ bật cười, Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn liếc nhìn nhau, khẽ lắc đầu.

Nha đầu này. . . Không cứu nổi nữa rồi.

Quên đi!

Tô Vũ mỉm cười, cũng không có để ý tới Ngô Lam nữa, hắn chào sư tỷ một tiếng rồi một tay chộp về phía Toan Nghê. Toan Nghê muốn tránh nhưng vẫn bị Tô Vũ tóm lại, bóp thành một đoàn.

Tô Vũ vui vẻ nói: "Chà, cuối cùng thứ đồ chơi này cũng lên cân rồi, lâu lắm rồi ta không được gặp mọi người, tối nay ta nấu thịt kho tàu cho mọi người ăn!"

"Không, đại nhân, tha mạng!"

Toan Nghê sắp bị hù chết, vội vàng kêu thảm: "Ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta không dám nữa! Không dám ăn trộm, cũng không dám xông vào phòng của đại nhân, trộm ngủ giường của đại nhân! Ta thật sự sai rồi, ta không nên làm như vậy, đại nhân tha cho ta đi! Toản Sơn ngưu cũng làm mà, nó cũng mập, đại nhân xem xem. . ."

Tô Vũ sững sờ nhìn nó, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ném nó ra ngoài, đập vào Toản Sơn ngưu đang trốn vào trong đất chỉ lộ ra mỗi một cái đầu, đầu trâu đều sắp bị nện phát nổ, nhưng chúng đều không dám lên tiếng.

Toan Nghê lộ ra vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, ta đệt, bây giờ Tô Vũ mạnh như vậy sao?

Thật đáng sợ!

Đến lúc này, còn ai mà không biết đây là Tô Vũ nữa.

Tô Vũ khôi phục lại hình dáng thật, sau đó nhìn về phía mọi người, cung kính vái chào: "Chư vị sư trưởng, ta trở về rồi!"

Liễu Văn Ngạn cười nhạt, "Ngươi giả mạo người ta đến nghiện rồi à? Tên nhóc thối này!"

Tô Vũ cười hì hì: "Không phải do ta bị người người căm ghét quá sao? Người thật ra cửa đại khái sẽ có vô địch muốn ám sát ta."

Bạch Phong ở bên cạnh tức giận mắng: "Tiểu tử bất kính sư trưởng, lần sau lại dịch dung rồi giả vờ giả vịt với ta thì ta sẽ khai trừ ngươi ra khỏi đa thần văn hệ!"

Mất mặt!

Mỗi lần anh đều bị lừa, không có một lần nào là không bị gạt.

Mấu chốt là anh còn không nhìn thấu!

Lần nào cũng đều bị lừa như nhau!

Càng nghĩ anh càng giận!

Bạch Phong tức giận đá tới một cước, bịch một tiếng, ngón chân đau nhức dữ dội, trong lòng anh càng thêm điên cuồng mắng, tiểu tử không biết tôn trọng lão sư!

Tô Vũ cười ha hả, cũng không thèm để ý.

Hắn lại nhìn về phía Ngô Lam, tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi nói sư tổ muốn đánh chết ta, ta làm gì rồi? Gần đây hình như ta rất an phận."

Ngô Lam tùy ý đáp: "Không có gì, ta nói ngươi tìm cho ta đa thần văn chiến kỹ rất tốt, Hồng Các lão liền nói muốn đánh bạo đầu chó của ngươi!"

Hồng Đàm im lặng, ta chỉ nói là đánh chết Tô Vũ thôi, không có nói đánh nổ đầu chó nha.

Ngươi thêm lời vào làm gì?

Muốn chia rẽ sư đồ nhà ta à?

Tô Vũ hiểu rõ, không khỏi bật cười, không để ý tới việc này, hắn lại lần nữa nhìn về phía mọi người, có chút thổn thức nói: "Lần này. . . Xem như tề tựu đông đủ rồi!"

Dứt lời, hắn nhìn về phía Trần Vĩnh, thở dài, "Sư bá, xin lỗi ngài, ta không thể tự mình giúp ngài báo thù, người bị Chu Thiên Phương giết sạch rồi, bất quá Kim Dực thì đã bị ta giết!"

Trần Vĩnh gật đầu, mỉm cười trấn an hắn: "Không sao, chết là được rồi! Chỉ cần giết được đám súc sinh đó, là ai làm thì cũng như nhau thôi. Phần Hải chết rồi, Kim Dực, Ngân Dực đều đã chết. . . Cuối cùng ta cũng giải quyết xong nỗi lòng."

Tô Vũ cười khẽ, không nói ra chuyện hoa văn mà hắn nhìn thấy, việc này không cần thiết nói.

Hà tất gia tăng phiền não cho mọi người làm gì.

Hồng Đàm cũng tươi cười vui vẻ: "Đây là chuyện tốt, không đề cập tới nữa, ngồi xuống nói chuyện đi! Oắt con, mỗi lần ngươi tới đều xuất quỷ nhập thần, thần bí hơn cả chúng ta, bất quá phải có lời khen, thần văn của ngươi đều rất mạnh, ta thấy đại bộ phận đều đã tiến vào tứ giai, ý chí lực của ngươi cũng tới Lăng Vân cửu trọng rồi phải không?"

"Vâng!"

Tô Vũ gật đầu, Liễu Văn Ngạn khẽ cau mày: "Làm sao ta lại cảm giác có chút mạnh hơn nhỉ, có phải ngươi đã thôn phệ Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, làm thần khiếu mạnh mẽ hơn không?”

"Đúng vậy."

"Làm loạn!" Liễu Văn Ngạn quát lớn. "Hợp khiếu khó khăn! Ngươi ấy, đừng lúc nào cũng cảm thấy thần văn không quan trọng khiến bản thân không tấn câp Văn Minh sư được. Không phải như thế đâu! Tuy ngươi rất mạnh nhưng chỉ là thân thể mạnh mẽ, ý chí lực không mạnh thì sẽ có nhiều nhược điểm! Thậm chí là khuyết điểm rất lớn! Hiện tại ngươi còn ổn, nhưng một khi tiến vào vô địch, ý chí lực của ngươi lại vẫn là Lăng Vân. . . Ngươi muốn xé rách thời gian trường hà sẽ cực kỳ khó khăn! Cũng dễ dàng bị người ta nhằm vào!"

Tô Vũ gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment