Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1947 - Chương 1947: Bắt Nạt Tử Linh Quá Đáng

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1947: Bắt Nạt Tử Linh Quá Đáng
 

Nghe Tô Vũ đề nghị, lão gia tử suy tư hồi lâu, ông nói: “Tượng đá ra khỏi thành chiến đấu cần phải có người thay hắn gánh vác tử khí... Tô Vũ, ý của ngươi là...”

Tô Vũ gật đầu, “Hy vọng lão gia tử có thể giúp ta, nếu ta không tiện gánh vác thì sẽ trực tiếp chuyển dời tử khí cho ngài.”

Bạch lão gia tử đã hiểu, lập tức đồng ý, “Chắc chắn rồi! Bộ xương già như ta chỉ có một hy vọng trước khi chết, đó là có thể đánh chết một vị Nhật Nguyệt, không uổng công ta chịu khổ nhiều năm! Đáng tiếc bỏ lỡ cơ hội lần trước, nếu có thể giúp tượng đá ra khỏi thành chiến đấu, xem ra không chỉ lấy mạng được một vị Nhật Nguyệt!”

Hiển nhiên lão gia tử không phản đối.

Tình trạng hiện nay của ông là Dương khiếu đã sắp bão hòa hoàn toàn, ông đã chuẩn bị liều mạng chiến đấu một lần, để tiêu hao nguyên khí trong Dương khiếu, có khả năng thân thể sẽ không chịu đựng nổi, bị hủy, kết cục tương tự lão tổ Bạch gia, đánh chết địch nhân sau đó tự phát nổ.

Nói đến đây, lão gia tử không có ý kiến, vậy là xong.

Bạch Phong hít sâu một hơi, “Cứ như vậy đi! Tô Vũ, ta giao gia gia cho ngươi, dù tiểu tử ngươi có chết thì cũng phải chiếu cố gia gia...”

“Đương nhiên!” Tô Vũ lập tức đáp ứng.

Bạch lão gia tử quở mắng: “Nói linh tinh! Ta đã hơn trăm tuổi, Tô Vũ mới bao lớn?”

Bạch Phong cười gượng.

Ta chỉ muốn phô bày uy nghiêm sư phụ một chút thôi mà, không được sao?

Lão gia tử răn dạy tôn tử một câu, sau đó nói: “Nếu sốt ruột, hiện tại ta lập tức cùng ngươi đi đến cổ thành, mau chóng thay đổi!”

Việc này không nên chậm trễ!

Tô Vũ gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn, thở hắt ra, nói: “Sư tổ, lão sư, ta phải về rồi! Bảo trọng!”

Mấy người Liễu Văn Ngạn khẽ gật đầu, không nói gì.

Hiện giờ Tô Vũ không còn là đứa nhỏ cần bọn họ quan tâm, hắn phải gánh vác rất nhiều thứ, hắn là chủ nhân cổ thành, bị vô số người của vạn tộc nhìn chằm chằm, nếu ở bên ngoài quá lâu sẽ không an toàn.

Tô Vũ vừa muốn dẫn người rời đi, Ngô Lam đứng bên cạnh đột ngột mở miệng: “Chừng nào ngươi mới nghiên cứu hợp thần pháp? Còn Sơn Hải hợp khiếu pháp nữa.”

Tô Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, một lúc lâu sau mới áy náy đáp: “Trong thời gian tới, chỉ sợ là ta không có thời gian.”

“Ta tự nghiên cứu vậy, ngươi còn trở về viện nghiên cứu Nguyên Thần không?”

Tô Vũ chần chờ một chút, cuối cùng lắc đầu, “Không xác định, chỉ sợ rất khó. Trừ khi...”

Hắn không nói thêm, Nhân cảnh... Trở về thì có ích gì?

Không có cổ thành che chở, trừ khi thực lực ta đạt tới cấp bậc không sợ vô địch, nếu không, Nhân cảnh không an toàn bằng cổ thành.

Ngô Lam im lặng, bóp nhéo Cục lông nhỏ đang giãy giụa trong tay, lưu luyến không muốn ném qua cho Tô Vũ, nàng nói: “Ta sắp có thể tinh luyện ý chí lực, ta và Bạch lão sư đang suy nghĩ biện pháp chế tạo một thiết bị chiết tách quy mô lớn, lấy ta làm trung tâm, như vậy sẽ sớm có ý chí lực dùng mãi không hết, thậm chí có thể thông qua một vài thủ đoạn để biến nguyên khí, Thiên Nguyên khí cùng với bảo vật ẩn chứa năng lượng khác thành ý chí lực! Có lẽ ý chí lực và nguyên khí có điểm chung nào đó, có lẽ liên quan đến Nguyên Thần khiếu mà ngươi nói lúc trước, ngươi chờ chúng ta nghiên cứu ra rồi hẵng mở m khiếu...”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn về phía nàng, mỉm cười đáp: “Được, ngươi làm tốt lắm!”

Cục lông nhỏ cũng nhân cơ hội giãy giụa chạy thoát, lập tức trốn vào biển ý chí của Tô Vũ.

Tô Vũ không nói thêm, Ảnh Tử, Thủy Nhân nhanh chóng bám vào người, ba đại yêu trốn vào hư không, Hỏa Nha và Bạch Ly không đi cùng, Bạch Ly lựa chọn ở lại, nó quyết định đi theo Ngô Gia, lúc trước nó vẫn luôn đi theo Ngô Gia.

Còn tiểu yêu Hỏa Nha này, Trần Vĩnh nói nó không thành thật, thường xuyên tiên phong đi quy phục, cho nên hắn không định mang nó theo. Trên thực tế, bởi vì Hỏa Nha và Bạch Ly đều là Đằng Không, quá yếu, tới cổ thành cũng không có tác dụng lớn.

Tô Vũ không nói nhiều, trong ánh mắt tuyệt vọng của Hỏa Nha, hắn mang theo các đại yêu và Bạch lão gia tử trốn vào hư không, biến mất khỏi Liễu Thành.

. . .

Tinh Hồng cổ thành.

Trong phủ thành chủ.

Một mình Lưu Hồng ở đây đã vài ngày.

Giờ phút này, gã tự ý tiến vào hậu điện như thể đã làm quen được với Tinh Hồng trong mấy ngày nay, tuy rằng Tinh Hồng không để ý đến gã, Lưu Hồng cũng không ngại, gã tới đây, vừa quan sát tượng đá, vừa vui vẻ hỏi thăm: “Tinh Hồng đại nhân, ngài có chấp nhận để ta làm thành chủ không?”

Tinh Hồng lười đáp.

“Tinh Hồng đại nhân, có thể mở ra thông đạo Tử Linh giới để ta vào trong không? Ta nghe nói Tử Linh giới có không ít bảo vật, còn có cường giả tồn tại từ thời kỳ thượng cổ ở trong đó.”

“...”

Lưu Hồng lảm nhảm một hồi cũng cảm thấy có điểm bất đắc dĩ, tượng đá thật không thú vị.

Chẳng ai muốn nói chuyện với gã!

Phủ thành chủ lớn như vậy mà chẳng có kẻ nào.

Nếu có Tử Linh tới tâm sự với gã thì tốt biết bao.

Đúng lúc này, trong thông đạo, một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Chỉ cần ngươi giết Tô Vũ, bổn tọa giúp ngươi trở thành thành chủ!”

“Tinh Nguyệt đại nhân nói đùa.”

Lưu Hồng cười gượng, “Tô Vũ cường đại như thế, ta giết được hắn sao? Huống chi, ta muốn giết hắn thì Tinh Hồng đại nhân cũng không cho đâu, quân chủ đại nhân đừng đem ta ra làm trò đùa nữa.”

Tinh Nguyệt phớt lờ gã.

Đồ vô dụng!

Hiện tại Tinh Nguyệt rất ghét Tô Vũ, tuy mấy ngày nay hắn không hút tử khí của nàng, nhưng sự tồn tại của tên kia vẫn làm nàng khó chịu, nàng vốn định biến đổi Tô Vũ, hiện tại lại bị Tô Vũ kiềm chế, thật mất mặt!

Lưu Hồng đang trò chuyện cùng tượng đá và Tinh Nguyệt, tuy rằng bọn họ đều không đáp lại, nhưng gã vẫn nói rất vui vẻ.

Đang nói, một thân ảnh đột nhiên hiện lên trước mặt gã.

Tô Vũ liếc nhìn Lưu Hồng, Lưu Hồng vui mừng hô lên: “Tô Vũ, ngươi trở lại rồi, trên đường đi có an toàn không?”

“Tạm ổn, ta có gặp Phù Thổ Linh đang tìm ngươi khắp nơi, nói là muốn giết ngươi!”

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Lão sư hãy hạn chế ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm!”

“Đương nhiên, chắc chắn không ra, cũng không ra được!”

Tô Vũ không để ý tới gã, hắn nhìn về phía Tinh Hồng, hơi khom người nói: “Đại nhân, lúc ta không ở đây, xin ngài hãy giúp ta giám sát vị này, sắp tới hắn sẽ ngụy trang thành ta, hắn quỷ kế đa đoan, có lẽ sau lưng còn có người duy trì, đại nhân hãy đề phòng, đừng bị trúng kế của hắn.”

Tinh Hồng mở mắt, bình tĩnh đáp: “Lăng Vân mà thôi, không sao!”

Tô Vũ tươi cười: “Đại nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn, gia hỏa này thực lực không mạnh, nhưng quỷ kế lại rất nhiều! Tâm ngoan thủ lạt! Không ít người đã bị hắn bẫy chết, nếu không phải hiện tại cần dùng đến hắn, ta đã tát chết hắn từ lâu rồi, đỡ bị hắn tính kế, đại nhân đừng để ý đến hắn là được!”

“Đương nhiên!”

Lưu Hồng câm nín, muốn nói rồi lại thôi, có phải ngươi hiểu lầm về ta không?

Ta không phải loại người này!

Tô Vũ lại cất tiếng: “Tinh Nguyệt đại nhân, phiền ngài một việc, phái một Tử Linh Nhật Nguyệt không quá trọng yếu, cỡ Nhật Nguyệt lục trọng là được, ra giúp ta thay đổi một người.”

Tinh Nguyệt ngây ngẩn rồi lại phẫn nộ, tiếng gầm gừ truyền đến: “Ngươi nói cái gì?”

Ngươi đang ra lệnh cho ta?

Tô Vũ mỉm cười dỗ dành: “Đại nhân đừng nóng giận, việc nhỏ ấy mà. Đại nhân đâu thiếu thuộc hạ là Nhật Nguyệt, xin ngài hãy phái một kẻ không nghe lời, vô dụng, Nhật Nguyệt lục trọng là được, thất trọng cũng được, không cần quá mạnh!”

“Chỉ là để thay đổi một vị Sơn Hải đỉnh phong mà thôi, không khó.”

Ngươi đang dạy ta sao?

Tinh Nguyệt phẫn nộ, hiện giờ chỉ nghe thấy giọng Tô Vũ là nàng liền thấy phiền!

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Đại nhân, chọn kẻ nào tử khí nồng đậm một chút, ta cần dùng gấp.”

“...”

Tinh Nguyệt không để ý tới hắn, còn Tinh Hồng thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Tô Vũ.

Hình như… ngươi hơi quá đáng thì phải?

Hiện giờ còn sai Tinh Nguyệt làm việc cho ngươi, ngươi là Tử Linh hay nàng là Tử Linh?

Mà Lưu Hồng bên cạnh cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Tô Vũ.

Gia hỏa này này đối đãi Tử Linh quân chủ như vậy sao?

Chẳng trách Tử Linh quân chủ xúi giục mình xử lý hắn, với cái thái độ này, là ta thì ta cũng không chịu nổi, bắt nạt Tử Linh quá đáng!

Bình Luận (0)
Comment