Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1952 - Chương 1952: Nếu Ngươi Là Nhân Vương, Ngươi Sẽ Làm Gì?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1952: Nếu Ngươi Là Nhân Vương, Ngươi Sẽ Làm Gì?
 

Người vừa đến mỉm cười lặp lại: “Sao vậy, các ngươi đang nói gì về ta?”

Tất cả mọi người ngây ngẩn.

Tô Vũ... Sao hắn lại tới đây?

Còn hai kẻ bị hắn giẫm đạp thì đã ngây người, hoàn toàn không thể nhúc nhích hay hé răng.

Trong đám người, có kẻ phẫn nộ quát: “Ngươi... Tô Vũ, ngươi làm gì?”

Tô Vũ cười khẽ, đưa tay ra, kẽo kẹt một tiếng, bóp nát đối phương, xong việc hắn lại tươi cười, “Ai đang nói chuyện cùng ta vậy?”

Hắn nhìn về phía mấy người Chiến Vô Song đối diện, “Chư vị, ta không ở đây, sao ai cũng nghĩ đến ta thế, lâu không gặp nên chư vị nhớ thương nắm đấm của ta sao?”

Dứt lời, hắn liền đánh ra.

Một chưởng hạ xuống, bảy tám người trốn chạy, những người khác thì không tránh kịp, ầm một tiếng, mặt đất in hằn hình bàn tay, hơn mười người đã bị hắn đánh chết.

“Tô Vũ, ngươi...”

“Ồn ào!”

Một búa rơi xuống, kẻ am hiểu mê hoặc kia trực tiếp bị búa của Tô Vũ đánh vỡ biển ý chí!

Ầm một tiếng, toàn thân vỡ nát!

Đúng lúc này, có người lạnh lùng quát: “Trong hội minh không được giết người, Tô Vũ, ngươi chán sống rồi!”

Giờ khắc này, cự chưởng che trời rơi xuống!

Đột nhiên, trong hư không, ba nắm tay buông xuống cùng lúc. Ầm ầm dữ dội, cự chưởng bị dập nát.

Ngay sau đó, ba tượng đá hiện lên trên hư không, ba tòa cổ thành huyền phù ngay trước mặt tất cả mọi người.

Tô Vũ cười hỏi: “Vị này làm gì vậy? Ta khiển trách người bất kính với ta thì làm sao? Dám hô thẳng tên của bổn tọa, như thế không nên phạt à? Sơn Hải cỏn con mà lá gan lại không nhỏ! Tên của ta là thứ có thể tùy ý hô sao? Ta bảo thuộc hạ của ta hô tên Thần vương Thần Hoàng, mắng chửi hắn, Thần tộc có tức giận không? Hừ, to gan lớn mật, không biết trên dưới!”

Dứt lời, Tô Vũ nghiền ngẫm nhìn quanh một vọng, đạm mạc nói: “Chẳng lẽ địa vị của Tô Vũ ta còn không bằng một vị Thần vương? Các tộc coi thánh thành ta là cái gì?”

Ba tượng đá đứng lặng phía sau hắn, thân ảnh các vô địch hiện lên, bọn họ đều nhíu mày, Tô Vũ đã tới rồi!

Chẳng những tới, còn mang theo ba tượng đá cường hãn vô biên đến.

Tô Vũ mỉm cười, tùy ý đá bay hai kẻ dưới chân, hắn nhìn về phía vài vị vô địch Nhân tộc, mỉm cười nói: “Nhân tộc ngu ngốc không xứng đến đây, của nhà ai thì tự rước về! Không phục thì bảo vô địch đại phủ đó tới tìm ta! Tuy ta không muốn dính đến các ngươi, nhưng dù sao cũng là người, cùng là Nhân tộc với đám ngu xuẩn này. Có điều, đúng là làm ta mất mặt! Ngoài ra, hy vọng Nhân tộc dạy dỗ đám tiểu bối, nếu còn có kẻ dám bất kính với ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía mấy người Tần Phóng, “Muốn làm lãnh tụ của Đại tân sinh, chỉ có thực lực là không đủ! Phải tàn nhẫn! Nội thánh ngoại vương không thể thực hiện được, Nhân tộc phân loạn đã lâu, đại phủ chia cắt, không phải là một thể. Với hạng người không lựa lời, đối phó với bọn họ phải giống như đối phó vạn tộc! Không phục, giết! Không nghe, giết! Bất kính, giết!”

Tô Vũ bình tĩnh nói từng câu, nhưng lại làm rét lạnh trái tim của đám người bốn phía.

Tô Vũ bước chậm trên con đường lớn, không nhìn đám vô địch, mà là nhìn vạn tộc, rồi lại nhìn về phía thiên tài Nhân tộc, hắn nói: “Nhân tộc kiêng kị quá nhiều! Cường giả cũng vậy, thiên tài cũng vậy! Đều muốn dùng thánh đạo nhất thống, dùng thánh đạo cảm hóa! Không ổn! May mà ta đã đi rồi, nếu không, ta sẽ nghẹn chết mất!”

Đúng lúc này, trong không trung, Đại Chu vương cất tiếng hỏi: “Tô Vũ, nếu ngươi là Nhân vương, ngươi sẽ làm thế nào?”

Tô Vũ nhìn về phía hư không, về phía vị Đại Chu vương đang tươi cười kia, hắn mỉm cười chào hỏi: “Đại Chu vương bệ hạ.”

“Bệ hạ thì miễn đi.”

Ngữ khí của Đại Chu vương rất nhẹ nhàng.

Tô Vũ thẳng thắn đối mặt với y, “Khảo nghiệm ta sao? Không phải là muốn nhìn xem ta có thích hợp làm Nhân vương không đấy chứ? Vậy thì vinh hạnh quá! Đúng là ta từng suy xét về vấn đề này, trước kia ta từng nghĩ rằng khi mà mình đã cường đại rồi, ta có thể khuyên giải mọi người, mọi người nên một lòng... Sau đó, suy nghĩ của ta dần thay đổi, kẻ phục ta, đó chính là Nhân tộc, không phục ta, vậy thì không phải. Mà phàm kẻ không phải Nhân tộc thì đều có thể giết! Đại Chu vương, ngài cảm thấy thế nào?”

Lúc nói chuyện, Tô Vũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, nhưng lời hắn nói ra lại tràn đầy huyết tinh.

Sắc mặt Đại Chu vương không thay đổi, mấy người Tần Trấn lại hơi biến sắc.

Gia hỏa này sát tính quá nặng!

Lời Tô Vũ nói cũng làm Nhân tộc quanh đây cứng đờ.

Tô Vũ cười tủm tỉm, “Nhân tộc thái bình quá lâu, chia rẽ quá lâu. Trong loạn thế, không dùng biện pháp mạnh thì không được! Nếu ta là vương, đầu tiên ta sẽ giết mấy vô địch tế cờ. Với kẻ gây sự, diệt vài ba cái đại phủ nhà hắn! Với vô địch cường đại như Đại Chu vương, trực tiếp phái ra làm sát thủ diệt sạch một giới, không diệt được thì ta liền diệt ngươi, như vậy Đại Chu vương chắc chắn phải bại lộ thực lực chân thật. Làm vậy đơn giản hơn bao nhiêu. Bá đạo quả quyết, không phục liền giết, ta không quan tâm tới lời đánh giá của hậu nhân sau khi ta chết, ta chỉ biết đại loạn ngập trời thì cần có kẻ đứng ra giải quyết. Đại Chu vương bệ hạ có vừa lòng với câu trả lời của ta không?”

Đại Chu vương nhìn hắn, hồi lâu sau, y nhẹ giọng đáp: “Chỉ hỏi một chút mà thôi, Tô thành chủ chê cười rồi.”

Tô Vũ thở dài, “Có vẻ là không vừa lòng rồi, không sao, ta cũng không muốn làm vương của Nhân tộc. Lao tâm tổn sức còn không được gì. Ta là Tô Vũ của thánh thành, ở thánh thành, lời ta nói là thánh chỉ, vậy là đủ rồi!”

Tô Vũ cười lớn, bước vào hư không, hắn ngồi trên bảo tọa cổ thành, lớn tiếng nói: “Chư vị, nên mở họp thôi, đừng để ý một đám tiểu gia hỏa ganh nhau làm gì, nếu khó chịu thì giẫm chết bọn họ! Sao lại tới vây xem, ta giẫm chết mấy con rệp mà cũng đáng để mọi người vây xem sao?”

Trong hư không, sắc mặt các vô địch khác thường, tiêu tán tại chỗ, có kẻ mỉm cười rời khỏi nơi đây, trở về đại điện, không vây xem tiếp.

Trên bảo tọa, Tô Vũ lẳng lặng quan sát đám thiên tài, mặc kệ sắc mặt bọn họ thế nào, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, “Phục cũng được, không phục cũng được, thực lực không bằng người thì hạ mình xuống, thành thật một chút cho ta! Nhân tộc hay không phải Nhân tộc cũng vậy, Tô Vũ ta không phải là người các ngươi có thể nghị luận. Lần sau còn dám lấy ta làm quân cờ, bậc cha chú, tổ tông của các ngươi cũng không thể ngăn ta giết các ngươi, không tin thì cứ thử xem! Chiến Vô Song, Ma Đa Na, Tần Phóng, Hoàng Đằng hay là các con rệp khác đều như nhau, nên cúi đầu thì hãy cúi đầu, như ta ngày xưa gặp bậc cha chú tổ tông của các ngươi, thực lực không bằng người, không có tư bản bảo mệnh, ta cũng sẽ cúi đầu!”

Tô Vũ cười một tiếng, ngay sau đó, hắn khống chế cổ thành hạ xuống đất, nơi đó đã có một bảo điện, bảo điện kia bị đập chia năm xẻ bảy, một tôn vô địch ở trong đó lao ra, tức giận quát: “Tô Vũ, ngươi làm cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment