Một tôn vô địch giận dữ quát: “Tô Vũ, ngươi làm cái gì?”
“Huyền Khải vương, cút xa một chút, thánh thành giáng lâm mà không biết tránh lui ư, có tin ta khiến Huyền Khải nhất tộc vĩnh thế không thể ra khỏi Huyền Khải giới hay không?”
Sắc mặt Huyền Khải vương cực kỳ khó coi, áo giáp màu trắng bất giác đổi màu đỏ sậm đi.
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ngày xưa tộc nhân các ngươi vây giết ta, ta còn chưa tính sổ đâu, còn trừng mắt nhìn ta, ngươi muốn diệt tộc sao?”
“...”
Huyền Khải vương nghẹn khuất, lại bất đắc dĩ, gã cắn răng, mang theo các cường giả Huyền Khải tộc nhanh chóng bay đến một chỗ khác, nghẹn khuất muốn chết, nhưng không thể làm gì.
Cường giả các tộc khác, có người nhíu mày, có người bàng quan, có người cười nhạt nói: “Tô thành chủ đừng nên gây chuyện, mọi người chung sống hoà bình thì hơn!”
Tô Vũ dựa người trên bảo tọa, biếng nhác đáp: “Đạo vương, Đạo Thành là tôn tử của ngươi, tốt nhất ngươi nên chủ động cắt đầu gã xuống cho ta. Bằng không trước khi ta chết, một mạch Đạo vương nhà ngươi chính là đại địch của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hết các ngươi!”
Đạo vương nheo mắt nhìn hắn.
Tô Vũ bật cười, “Đừng nhìn ta như vậy, ta sắp chết rồi, không thèm để ý ngươi hận ta như thế nào đâu, các ngươi nên cầu nguyện khi ta chết an tĩnh một chút, nếu không... Ta sẽ cho chư vị biết, cái gì gọi là tỏa sáng lần cuối trước khi sinh mệnh vụt tắt, hy vọng ngày ấy chư vị đừng nhắm mắt, hãy mở to mắt ra mà nhìn!”
“...”
Bốn phương tám hướng, các vô địch không nói gì.
Thật hay giả vậy?
Sắp chết thật ư?
Nếu thật, trước khi chết, loại người như Tô Vũ là đáng sợ nhất, điên cuồng nhất, nếu hắn thật sự mang theo hơn mười vị vô địch đi càn quét, vậy... Hậu quả không dám tưởng tượng!
Bạch Phát Thần vương khẽ cười, “Tô Vũ, chư vị trấn thủ không phải là nô lệ của ngươi, ngươi không thể ra lệnh cho bọn họ.”
Tô Vũ nhìn thẳng về phía đối phương, “Đúng vậy, ta biết, cho nên ta sẽ học Hà Đồ, ngươi biết Hà Đồ không? Ta sẽ mở ra thông đạo Tử Linh, Tử Linh quân chủ lao ra ngoài, trấn thủ chạy theo, hy vọng có thể diệt sạch sinh linh một giới để tiễn đưa ta, chôn cùng ta! Còn lựa chọn ai, vậy phải xem vận khí của chư vị!”
“...”
An tĩnh!
Ánh mắt Bạch Phát Thần vương dị dạng, “Ngươi biết Hà Đồ?”
Tô Vũ bật cười, “Đương nhiên là biết! Năm xưa chư vị từng chịu thiệt dưới tay y đúng không? Ta nghĩ, có tấm gương Hà Đồ này, ta có thể làm tốt hơn y. Đến lúc đó 60 – 70 vị vô địch lao ra ngoài đại chiến mấy ngày liền, nhất định sẽ rất vui! Có lẽ sẽ có đại chiến cấp bậc Bán Hoàng, hy vọng có thể thỏa mãn yêu cầu của chư vị, mong rằng ngày ấy, chư vị vẫn có thể ngóng trông ta chết nhanh lên, ha ha ha!”
Dường như hắn đã điên cuồng hơn trước, trông Tô Vũ lúc này tựa như ác ma giáng xuống Thiên Hà đảo.
Lời hắn nói đã làm các vô địch đều phải nhíu mày.
Đạo vương trầm giọng chất vấn: “Tinh Hồng trấn thủ, Tô Vũ điên cuồng nói ra lời khiến mọi người sợ hãi như thế, chư vị mặc kệ sao?”
Tinh Hồng thờ ơ đáp: “Hắn chỉ nói mà thôi, vẫn chưa làm gì, nếu ngày đó tới, các trấn thủ đương nhiên sẽ trấn áp hắn, giống như chúng ta từng trấn áp Hà Đồ năm xưa!”
Mọi người thầm mắng!
Vậy thì đã muộn rồi!
Năm xưa Hà Đồ không bị trấn áp khi vừa mới ra ngoài, tên kia gây ra họa lớn, khiến Tử Linh trải rộng chư thiên, lúc ấy mới khiến các trấn thủ ra tay, lão Quy tự mình giết chết hắn.
Nhưng lần bạo động đó cũng khiến không ít vô địch tử vong.
Những việc này chỉ có một vài đại tộc và cổ tộc biết, còn Nhân tộc thì chưa chắc đã có mấy người biết Hà Đồ.
Một vài vô địch tiểu giới ở đây cũng không rõ Hà Đồ là ai.
. . .
Trong đại điện Nhân tộc.
Mấy người Tần Trấn cũng tò mò, Tần Trấn truyền âm hỏi: “Chu thúc thúc, Hà Đồ này là ai?”
“Một kẻ điên.”
Hình như Đại Chu vương biết một ít, truyền âm đáp: “Một gia hỏa điên cuồng, mở ra thông đạo Tử Linh, mấy chục vị Tử Linh quân chủ lao ra tàn sát vạn giới, đại quân Tử Linh bao trùm thiên địa, hắn muốn tiếp dẫn Bán Hoàng buông xuống, muốn tấn công Thần Ma đại giới, vi phạm quy tắc của các trấn thủ, cuối cùng bị giết, nhưng lần ấy cũng khiến mười mấy vị Vĩnh Hằng ngã xuống, hàng trăm hàng ngàn Nhật Nguyệt đã chết... Chuyện này là của rất nhiều năm trước, không phải thời đại của chúng ta.”
Tần Trấn hít hà một hơi, bất giác thấy lạnh gáy, “Chu thúc thúc, có phải tiểu tử Tô Vũ này điên rồi không?”
Tô Vũ lúc này đây đã khác xa so với Tô Vũ lần trước mà ông gặp, khác biệt quá lớn.
Lần trước ông gặp Tô Vũ ở Đại Minh phủ, khi đó Tô Vũ còn chưa ma tính như vậy.
Hiện tại Tô Vũ sát tính tận xương, ma tính ngập trời.
Đại Chu vương mỉm cười, bỗng nhiên truyền âm nói: “Có lẽ phụ thân ngươi thích loại người này! Còn nhớ chuyện ta vừa hỏi không? Phụ thân ngươi bảo ta hỏi đấy.”
“Hả?”
“Không có gì! Chỉ là tùy ý hỏi một chút mà thôi, phụ thân ngươi nghĩ gì, ta có thể lý giải, có lẽ lời Tô Vũ nói mới phù hợp với suy nghĩ của phụ thân ngươi.”
“Không có khả năng!”
Tần Trấn lắc đầu, tuy trông phụ thân ta có vẻ lãnh khốc, trên thực tế lại rất nhân từ, tính cách Tô Vũ như vậy phụ thân tuyệt đối sẽ không thưởng thức.
Đại Chu vương mỉm cười, không phản bác.
Vậy sao?
Đại Tần vương không làm được, có lẽ... ông hy vọng có người làm được.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Đại Tần vương, không phải của các vô địch khác, cũng không đại biểu ý tưởng Tô Vũ, hiện giờ dù cầu xin Tô Vũ trở lại Nhân tộc, chưa chắc hắn đã về!
Như lời hắn nói, ở thánh thành, lời hắn nói chính là thánh chỉ!
Trấn thủ không mở miệng, các thành chủ khác không dám phản kháng, đám cư dân lại càng không có bất cứ quyền lên tiếng nào, trong tình huống như vậy, ngươi bảo Tô Vũ trở lại Nhân tộc chịu cảnh bị người không chế, hắn sẽ đáp ứng sao?
. . .
Giờ khắc này, trên đảo nhỏ.
Một đám Nhân tộc tâm tình phức tạp, đều nhìn về phía cổ thành.
Bá đạo!
Hung tàn!
Hai vị Nhân tộc vừa mới nói chuyện kia trực tiếp bị Tô Vũ đá tàn, vạn tộc cũng có người bị thương, có kẻ bị hắn giết chết ngay đương trường.
Quy định là không thể động thủ, nhưng Tô Vũ vừa đến đã giết người, có điều lại không ai nói gì.
Ai sẽ nói?
Nói cái gì?
Tô Vũ mang theo ba tượng đá vô địch, khống chế cổ thành tiến đến, những người này chẳng dám ho he, Huyền Khải vương bị hắn bá chiếm cung điện, xám mặt đi tìm chỗ khác còn chẳng dám nói gì.
Trong đám người, Hạ Hổ Vưu mỉm cười, bên cạnh là mấy người Hoàng Đằng, lúc bấy giờ, Hạ Hổ Vưu truyền âm cho bọn họ: “Gia hỏa này vừa hung tàn vừa bá đạo, tốt nhất là đừng chọc đến hắn! Vài người nghĩ quá đơn giản, nghĩ Tô Vũ là Nhân tộc, có việc thì tìm hắn hỗ trợ, không vấn đề gì thì coi như hắn không tồn tại, có lẽ còn có kẻ nghĩ rằng có nên lợi dụng hắn hay không, lợi dụng xong rồi lại ném. Ta cảm thấy những người đó nên thay đổi thôi, nếu không Tô Vũ mà điên lên, có lẽ hắn dám diệt cả Nhân cảnh!”
Đối với việc Tô Vũ trở thành chủ nhân cổ thành, quản lý 36 cổ thành, nếu nói rằng trong Nhân tộc không có ai có tư tâm thì là chuyện không thể nào.
Thậm chí có người nghĩ, nếu gặp phiền toái có thể đến nhờ Tô Vũ giúp đỡ, dẫn dắt 36 vô địch, dẫn dắt Bán Hoàng tới hỗ trợ, đến khi xong việc rồi... Tô Vũ nên làm gì thì làm đó, dù sao hắn cũng sống không lâu!
Tốt nhất là cống hiến ra phương pháp khống chế tượng đá, để cho Nhân tộc chưởng quản thay hắn. Vậy là tốt nhất!
Nhưng những gì xảy ra hôm nay đã hoàn toàn đánh vỡ sự chờ đợi cùng hy vọng của mọi người.
Đừng đùa!
Nói vài câu không tốt về hắn cũng không được, hắn sẽ chịu làm đao cho ngươi ư?
Ở ngay trước mặt Đại Chu vương, hắn trực tiếp đá tàn phế hai gia hỏa nói xấu hắn, đó còn là khách khí rồi, vậy có thể trông cậy vào việc Tô Vũ giúp ngươi chắn đao không cầu trả giá sao?
Đại Chu vương hỏi hắn, nếu làm Nhân vương, hắn sẽ làm như thế nào, Tô Vũ nói không nhiều, nhưng tất cả đều không rời khỏi một chữ: “giết”!
Giờ phút này, mọi người mới nhớ tới chiến tích tàn nhẫn khi xưa của Tô Vũ.
Khi hắn rời Đại Hạ phủ, suýt nữa đã bẫy chết hết cường giả đơn thần văn hệ Đại Hạ phủ!
Hắn giống Vạn Thiên Thánh!
Không, có lẽ gia hỏa này còn tàn nhẫn hơn cả Vạn Thiên Thánh.
Trông cậy vào Tô Vũ còn không bằng trông cậy vào Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh còn nhân từ hơn Tô Vũ một chút.
Giờ khắc này, tâm tình các thiên tài Nhân tộc phức tạp khó nói nên lời, ghen ghét, phẫn hận lúc trước giờ đã không còn, tất cả chỉ còn là trò cười, ở trong mắt Tô Vũ, bọn họ chỉ là con rệp, con rệp giống như vạn tộc.
Khi hắn muốn giết ngươi, hắn sẽ không kiêng kị cái gì, sẽ không suy xét xem ngươi có phải Nhân tộc hay không!