Tin tức nhanh chóng truyền đi.
Đông Liệt cốc.
Tin tức đã truyền đến đây, có vô địch tức giận nói: “Tô Vũ quá đáng, chỉ là lời vô tâm của tiểu bối, vậy mà hắn phế đi hai vị thiên tài Nhân tộc...”
Đại Tần vương có chút mỏi mệt, ông day day trán, quát khẽ: “Đủ rồi! Ta đã nói rồi, hắn không còn là Tô Vũ của Nhân tộc, mà là Tô Vũ của cổ thành! Đừng có mưu đồ gì nữa, các ngươi nhất quyết phải ép Tô Vũ lựa chọn hủy diệt Nhân cảnh lúc hắn sắp chết sao?”
Ông tức giận, bực bội nói: “Ta nói lại lần nữa, chỉ một lần nữa thôi! Đừng gây thêm phiền toái cho ta, cho Nhân tộc! Dạy dỗ lại đám tiểu bối và đám thiên tài nhà mình! Đừng nói đó chỉ là lời vô tâm, cũng đừng nói là Tô Vũ chỉ có vận khí tốt... Ta không hy vọng tương lai Nhân tộc phải đối chiến với liên minh cổ thành. Nếu các ngươi còn nghe không hiểu tiếng người, vậy rời đi đi, ta không muốn ra tay với đồng tộc không có nghĩa là ta sẽ mãi chịu đựng đống phiền toái các ngươi gây ra cho ta!”
Bốn phía không tiếng động.
Hình như Đại Tần vương đã nổi giận.
Đại Tần vương hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh nhạt cực điểm: “Có lẽ... Tô Vũ nói rất đúng! Giết mấy Vĩnh Hằng tế cờ, diệt mấy đại phủ, không cần các ngươi kính nể ta, chỉ cần các ngươi phục ta, vậy là đủ rồi, có lẽ khi đó Nhân tộc sẽ tốt hơn!”
Mọi người đồng loạt biến sắc!
Đại Tần vương có ý gì?
. . .
Đại Tần vương nói gì, Tô Vũ đương nhiên không biết.
Tuổi Tô Vũ không lớn, kỳ thật hắn vẫn còn nhiệt huyết, xúc động, làm việc suy xét không chu toàn, trong lòng vẫn tồn tại một tia lương thiện.
Nhưng có vài người đã dạy hắn, dùng tình cảnh bản thân để dạy hắn.
Buông bỏ lương thiện, buông bỏ trách nhiệm, bởi vì ngươi không gánh nổi!
Ngươi chỉ là Tô Vũ, ngươi chỉ một người trong số hàng tỉ thiên sinh Nhân tộc, không có ngươi, Nhân tộc vẫn là Nhân tộc, ngươi không phải là duy nhất.
Đừng nghĩ mình là chúa cứu thế!
Ngươi không phải thánh nhân.
Đạt giả kiêm tế thiên hạ, nhưng bản thân ngươi còn khó bảo toàn, nói gì đến kiêm tế thiên hạ.
Lời nói của họ như còn vang lên bên tai.
Có vài ký ức vẫn chưa bị phai mờ, có lẽ nếu không có lời này, hôm nay sẽ là một phen cảnh tượng khác, hắn sẽ nghĩ cách giúp Nhân tộc ngăn cản tất cả nguy cơ, giúp Đại Tần vương lấy được Cửu Diệp thiên liên, để Nhân tộc có thêm một vị Bán Hoàng... Nghĩ cách giới thiệu ba vị Bán Hoàng cho Nhân tộc, cho Nhân tộc cách khống chế 36 cổ thành, tặng vật gánh chịu cho cường giả Nhân tộc sắp chứng đạo.
Nhưng Tô Vũ không làm.
Hắn mặc kệ!
Không làm bất cứ điều gì!
Từ khi khống chế cổ thành tới nay, trừ đi Liễu Thành một chuyến, còn lại hắn không làm bất cứ điều gì, không giúp bất cứ kẻ nào.
Bởi vì, Nhân tộc vẫn còn mấy chục vị vô địch, Tô Vũ chẳng là cái gì cả.
Dù hắn trả giá nhiều hơn nữa, cuối cùng, có lẽ mọi người đều cảm thấy đó là đương nhiên, hắn không phải chúa cứu thế, cái gọi là chúa cứu thế, đó là kẻ xuất hiện ở thời khắc diệt thế, cứu vớt mọi người, đó mới là chúa cứu thế.
Phải để con người trải qua tuyệt vọng, cảm thụ nguy cơ, thừa nhận đau khổ, đến thời khắc cuối cùng ấy, ngươi mới là chúa cứu thế!
Nếu không, ngươi không phải.
. . .
Hiện giờ Tô Vũ đã hiểu rõ điều này.
Có lẽ hắn không tự hỏi hay suy xét nhiều như vậy, nhưng hắn quen biết rất nhiều người từng trải, kể cả Ngưu Bách Đạo, tất cả bọn họ đều dạy hắn rằng không cần phải làm tất cả mọi người hiểu ngươi!
Ý kiến của số ít người không hề quan trọng!
Cho nên, không cần để ý tới suy nghĩ của bọn họ.
Giờ khắc này, Tô Vũ ngồi ngay ngắn trên đỉnh cổ thành, quan sát tứ phương, thực lực của hắn không đến vô địch, không sao, dù là vô địch thì cũng không dám động thủ với hắn tại đây, vậy là đủ rồi.
Mà quyền uy này do chính Tô Vũ tự mình đạt được.
Có lẽ... Nếu ngày trước khi hắn bị bao vây, vô địch Nhân tộc tới cứu hắn, vậy Tô Vũ sẽ không thay đổi thành cư dân, không biến thành cư dân thì không có thân phận chủ nhân cổ thành. Ngày hôm nay, có thể tất cả đều sẽ khác.
Nhưng trên đời này không có chữ “nếu”!
Ngày đó, chỉ có Đại Hạ vương và Đại Minh vương tới cứu viện, nhưng như thế là không đủ, những người khác không ra tay, Tô Vũ chỉ có thể biến thành cư dân, cuối cùng có kết cục như bây giờ.
Còn việc Đại Tần vương ra lệnh diệt sát Long Tằm vương, tuy có ý chống lưng cho hắn, nhưng đó không phải mục đích chủ yếu, chủ yếu vẫn là giúp Nhân tộc vãn hồi cục diện, mà cái ân này Tô Vũ đã trả, trả từ lúc hắn giúp Nhân tộc lần trước.
Nếu Đại Tần vương không phái người đi diệt sát Long Tằm vương, Tô Vũ vẫn bình an, nhưng ngày ấy Tô Vũ từng rất kích động, bởi vì Đại Tần vương đã bảo, hắn là Tô Vũ của Nhân tộc, vạn tộc không thể giết hắn.
Nhưng đó chỉ là một chút xúc động, một chút nhiệt huyết ngày xưa, vì hành động của Vạn Thiên Thánh, vì vài người xuất hiện, nhiệt huyết lại bị Tô Vũ áp xuống.
Trên đỉnh cổ thành, Tô Vũ suy nghĩ rất nhiều.
Ánh mắt nhìn vào vô định.
Mãi đến khi hư không dao động, một tòa cung điện buông xuống, lúc này Tô Vũ mới hoàn hồn.
Bên cạnh có thêm một tòa cung điện cổ xưa.
“Liệp Thiên các đến chậm!”
Một thanh âm già nua mang theo ý cười vang lên: “Chư vị, xin đừng trách, chúng ta lưu lạc hư không, thời gian đi đường phải dài hơn một chút.”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, bảo điện đóng chặt, không nhìn thấy người.
Nhưng hắn cảm nhận được có người đang quan sát chính mình, người đó ở trong tòa bảo điện Liệp Thiên các này, Tô Vũ mỉm cười, giơ tay chào hỏi: “Xin hỏi là vị bộ trưởng hay các chủ lâu chủ nào vậy? Huyền bộ trưởng lão Liệp Thiên các, Huyền Giáp có lễ!”
Lời này vừa nói ra, tứ phương an tĩnh.
Tô Vũ cười hỏi: “Đều là người một nhà, ngài có muốn tới chơi một lát không?”
Thanh âm già nua lại vang lên, mang theo một tia ý cười, “Tô trưởng lão khách khí, lão hủ là bộ trưởng Thiên bộ, hôm nay thì xin thôi, ngày sau sẽ có cơ hội.”
Tô Vũ ra vẻ tiếc nuối, “Được thôi. Thiên bộ trưởng lão... Có lẽ ngài quen Tinh Hồng lão đại, lần sau tới chỗ ta thì có thể ôn chuyện cùng Tinh Hồng lão đại rồi, hoặc là ta kêu Hồng Mông lão đại tới tâm sự cùng ngài, có lẽ các ngài là lão bằng hữu! Người sống sót từ thời đại thượng cổ không nhiều lắm!”
“...”
Tứ phương an tĩnh, người người yên lặng lắng nghe, bọn họ cũng muốn biết bộ trưởng Thiên bộ có thực lực gì.
Tổ chức Liệp Thiên các này quá thần bí.
Mọi người đều biết Liệp Thiên các có hai bá chủ thần bí nhất, một người là các chủ Đông Các, một người là bộ trưởng Thiên bộ, có lẽ hai vị này đều là người sống sót từ thời thượng cổ tới bây giờ, dù không phải thì cũng là nhân vật cấp bậc đồ cổ.
Không phải là Liệp Thiên các chưa từng gặp đả kích, bọn họ đã bị vạn tộc bao vây tiễu trừ không ít lần.
Nhưng mỗi lần Liệp Thiên các đều nhanh chóng khôi phục, nguyên nhân lớn là nhờ hai vị đồ cổ này.
Bộ trưởng Thiên bộ hiếm khi hiện thân, vậy mà hôm nay lại xuất hiện.
Chuyện này khiến người ta có điểm ngoài ý muốn!
Chỉ sợ vị này thật sự đã tiếp cận cảnh giới Bán Hoàng, thậm chí đã là Bán Hoàng.
Trong các vô địch ở đây, e rằng không có mấy người có thể địch nổi. Đại Chu vương Nhân tộc, Bạch Phát Thiên vương Thần tộc, Ma Qua Ma vương Ma tộc, Thiên Toàn Tiên vương Tiên tộc...
Có lẽ chỉ có mấy vị này mới đủ sức chiến một trận.