Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1958 - Chương 1958: Huyền Vô Cực Có Chuyện Muốn Nói

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1958: Huyền Vô Cực Có Chuyện Muốn Nói
 

Bên cạnh Đại Chu vương, Thiên Đúc vương lo lắng, truyền âm nói: “Lão Chu, chuyện này sợ là không có lợi cho Nhân tộc! Tuy Nhân tộc mạnh, nhưng so cùng giai thì Thần Ma mạnh hơn, hiện tại Nhân tộc không có thiên tài nào nằm trên Thiên bảng, mấy người Tần Phóng, Hoàng Đằng tuy mạnh hơn những người khác, nhưng muốn lấy được nhiều danh ngạch cũng rất khó!”

Đại Chu vương nhẹ giọng đáp: “Ngươi cảm thấy bây giờ còn có lựa chọn khác sao? Cãi cọ tiếp, Nhân tộc sẽ lấy được càng ít!”

Nói tới đây, Đại Chu vương lại mở miệng hỏi: “200 ngạch đã hứa cho Nhân tộc thì sao?”

Ma Qua đáp: “Lúc trước tộc nào nhận lời, lần này cướp được bao nhiêu sẽ cho các ngươi bấy nhiêu! Nếu đối phương không lấy được danh ngạch nào, vậy thì không có, các ngươi tự đòi bọn họ đi! Lúc trước Ma tộc ta đáp ứng cho các ngươi 8 danh ngạch, nếu lần này lấy được hơn 8 suất, đương nhiên chúng ta sẽ cho, chẳng lẽ Nhân tộc sợ Ma tộc không tuân thủ hứa hẹn sao?”

Đại Chu vương nghe vậy thì khẽ gật đầu, không dây dưa nữa.

Đoạt được thì cho, không đoạt được, cho cái píp.

Nhưng như vậy có lẽ sẽ lấy được càng ít hơn.

Các đại tộc đã đáp ứng chắc sẽ không có vấn đề gì, dù thế nào, lần này Nhân tộc phải giữ được danh ngạch gốc, sau đó có thể đoạt được bao nhiêu thì phải xem thực lực và vận khí.

Y lại hỏi: “Kẻ có tam thế thân có thể tham dự không?”

“Không thể!”

Ma Qua không cần suy nghĩ đã đáp: “Tam thế thân trải qua thời không, không thích hợp!”

Chủ yếu là lo lắng mấy vị Nhân tộc còn mạnh hơn chuẩn vô địch tham dự, ví dụ như Nguyên Thủy giáo chủ, ví dụ như Chu Thiên Đạo, mấy người này thực lực quá mức cường đại.

. . .

Lúc này, các tộc đều đang thương lượng.

Bên tai Tô Vũ vang lên thanh âm đáng thương yếu ớt: “Tiểu Tô Tô, ta phải làm sao bây giờ? Ta không có ai để chọn, ngươi có người nào dự phòng không? Cho ta mượn một ít, nếu không, ta không biết bàn giao thế nào với lão Vạn!”

Cả người Tô Vũ đều nổi da gà!

Thật kinh dị!

Hắn không nhịn được nói: “Lam giáo chủ, ngươi cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, tự tham dự đi! Ngươi làm gì có tam thế thân, nếu không được thì gọi Vạn phủ trưởng tới, hai ngươi đều là Nhật Nguyệt cửu trọng không có thế thân mà.”

Bốn phía, có người ngây ngẩn.

Vậy cũng được sao?

Vạn Thiên Thánh mà là Nhật Nguyệt cửu trọng ư?

Một mình ông ta đủ sức giết hai vô địch, ông ta mà là Nhật Nguyệt cửu trọng?

Đừng đùa!

Hơn mười vị Nhật Nguyệt cửu trọng liên thủ lại may ra mới chống lại được, nếu đơn đả độc đấu... chênh lệch này quá lớn!

Mà hiện tại hình như Vạn Thiên Thánh không còn bao nhiêu thần văn, lần trước đã kích nổ không ít, chưa chắc đã có thực lực như hồi ở Nam Nguyên, bất quá chắc chắn vẫn mạnh hơn Nhật Nguyệt cửu trọng bình thường nhiều.

Lam Thiên hứng khởi: “Đúng vậy, ta cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, ta còn chưa hợp đạo, hợp vạn tộc quá khó, lần trước dùng một khối vật gánh chịu hoàn toàn không có hiệu quả, ta vẫn là Nhật Nguyệt cửu trọng mà!”

Sắc mặt đám người Ma Qua có chút khác thường.

Đề nghị của bọn họ thật sự ổn sao?

Những người như Vạn Thiên Thánh đều là quái vật.

Tô Vũ, Lam Thiên, mấy kẻ này cũng đều mạnh đến mức biến thái, đều là loại hình yêu nghiệt trong số yêu nghiệt, có kẻ cùng giai nào có thể địch lại bọn họ?

Lam Thiên thì vẫn có thể đối phó, vài cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng liên thủ là được, nhưng Tô Vũ thì có lẽ không có kẻ nào trong đám Lăng Vân cửu trọng làm gì được hắn.

Tô Vũ không quan tâm, hắn mỉm cười nhìn về phía Nhân tộc, trong lòng nghĩ, Nhân tộc sẽ cho người nào lên sân khấu đây?

Nhân tộc muốn 70 danh ngạch, nói thật, hắn không thấy có bao nhiêu cường giả Nhân tộc có thể quét ngang cùng giai.

Thế hệ trước thì có không ít, nhưng rất nhiều người thế hệ trước đều đã chứng đạo, kẻ không chứng đạo thì không có nhiều thiên tài cường đại.

Nếu xui xẻo, lần này Nhân tộc sẽ không lấy được nhiều danh ngạch, có lẽ còn ít hơn trước đây.

“Đại Chu vương...”

Tô Vũ lẩm bẩm, một nhà Chu gia rất thú vị, con cháu Đại Chu vương rất lợi hại, thế hệ Chu Phá Thiên rất lợi hại, nhưng đời sau thì không có người Chu gia nào nổi danh, chỉ có Đan Hùng, nhưng là họ khác, dòng chính Chu gia thì sao?

Hình như không có kẻ nào nổi bật.

Ngay cả số lần lộ mặt cũng ít!

Lúc trước hắn từng gặp một gia hỏa chi thứ là người Cầu Tác cảnh, tên là Chu Hồng Lãng, kẻ này không biết đã chết hay chưa, cảm giác thực lực cũng thường thôi.

Dòng chính Chu gia sẽ ra tay sao?

Còn nữa... Tô Vũ phát hiện, thế hệ trẻ hình như đều không ra sao.

Hạ gia có Hạ Hổ Vưu và Hạ Thiền, Chu gia có Chu Hồng Văn và Chu Hồng Lượng, Chu Thanh Nghiên... Cảm giác đều bình thường.

Hắn nhướng mày, không biết là bọn họ đều đang che giấu, hay thật sự đều là heo.

Dù sao, thế hệ trước đó cũng rất lợi hại.

Không lợi hại thì khó có thể chứng đạo thành công.

Đời thứ hai lão Chu gia cũng mạnh, tới thế hệ Chu Hồng Lượng, chẳng lẽ thật sự chỉ biết ăn thôi à?

Trong lòng có nghi hoặc, nhưng Tô Vũ lại không nhiều lời, nếu Nhân tộc không cướp được nhiều danh ngạch thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, có đôi khi, danh ngạch nhiều không có nghĩa là hữu dụng.

Có khi chỉ một danh ngạch là đủ dùng rồi!

Kỳ thật hắn cũng muốn xem thủ đoạn các tộc trước khi tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, đặc biệt là các cổ tộc, Tô Vũ chưa từng gặp qua, hắn rất tò mò.

Đây là một cơ hội để hắn tăng vốn hiểu biết, thuận tiện... xem ai là Văn Minh sư!

Ta thích Văn Minh sư!

Nhớ kỹ bọn họ, sau này gặp lại biết đâu có thể có thu hoạch.

. . .

Vô địch các tộc đều cam chịu dùng loại phương pháp này quyết định quyền sở hữu danh ngạch.

Trận chiến của cường giả dưới vô địch tiến hành trong cổ thành, tỉ lệ tử thương không lớn, điều này phù hợp với mong muốn của tất cả mọi người.

Trong lúc mọi người sắp quyết định xong danh sách tham chiến.

Bỗng nhiên, Huyền Vô Cực cất cao giọng: “Chư vị đại nhân, Huyền Vô Cực có chuyện muốn nói!”

Trong phe Tiên tộc, Đạo vương nhìn về phía Huyền Vô Cực, “Huyền Vô Cực, mọi người đang thương thảo vấn đề danh ngạch, ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ không muốn tham chiến cướp danh ngạch?”

“Không phải!”

Huyền Vô Cực đạp không đi lên, khom người đáp: “Chư vị đại nhân, xin hãy cho Vô Cực một cơ hội nói chuyện!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, nghi hoặc khó hiểu.

Giờ này hắn ta còn muốn nói cái gì?

Đạo vương nhìn những người khác, ướm hỏi: “Vậy các vị không ngại nghe một chút chứ?”

Mọi người gật đầu, nghe một chút cũng không sao.

Đối với thiên tài Thiên bảng như Huyền Vô Cực, các tộc đều có điểm bao dung.

Bởi vì đối phương là thiên tài.

Huyền Vô Cực thấy vậy liền nghiêm mặt nói: “Vô Cực muốn nói rằng, có người không xứng tham chiến, cũng không tư cách! Thậm chí không thể tiến vào Tinh Vũ phủ đệ! Những ngày gần đây, có rất nhiều con cháu các tộc bị giết, có lẽ chư vị đại nhân không chú ý, trên thực tế, tử thương cực kỳ thảm trọng, chỉ sợ các đại chủng tộc cũng có tổn thất...”

“Mà động cơ giết người của vị này cũng cực kỳ đáng sợ!”

“Người này tuyệt đối không thể tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nếu không, tất có đại họa!”

Đạo vương không vui nhìn hắn, “Vô Cực, ở chiến trường Chư Thiên, giết chóc là chuyện thường, tử thương cũng là bình thường, ngươi lo lắng nhiều rồi. Đừng vì chút việc nhỏ mà lãng phí thời gian của mọi người!”

“Không, Đạo vương đại nhân, chúng ta phải coi trọng việc này!”

Huyền Vô Cực lấy ra một viên ngọc phù, hít sâu một hơi rồi nói: “Có người đưa ta ngọc phù, ta đã xem một lần, xem xong cả người phát lạnh, nhẫn nại nhiều ngày, ta nghĩ, có lẽ người đưa ngọc phù cho ta cũng lo lắng những người khác không thể giúp bọn họ lấy lại công đạo, cho nên mới tìm đến Tiên tộc... Muốn nhờ Tiên tộc chủ trì chính nghĩa!”

Dứt lời, hắn ném ngọc phù lên trên cao.

Ngay sau đó, một hình ảnh xuất hiện trước mắt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment