Hống nuốt nước miếng, nhìn về phía Tô Vũ, hứng thú hỏi: “Tô thành chủ, trừ Tiên tộc ra thì còn chủng tộc nào ăn ngon nữa không?”
Nó vẫn luôn cảm thấy Long tộc là ngon nhất.
Nhưng bây giờ mới phát hiện hình như còn có thứ ngon hơn cả Long tộc!
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Xếp hạng 2 thì ta kiến nghị ngài đi Quang Minh Điểu giới nhìn xem...”
Vừa dứt lời, nơi xa xa, tại cửa một thông đạo, một cường giả Quang Minh Điểu tộc Nhật Nguyệt bát trọng biến sắc, giận dữ hét: “Tô Vũ, ngươi dám!”
Tô Vũ lạnh nhạt.
Ta đương nhiên dám!
Lúc trước chủng tộc này dám dán lệnh truy nã ta ở ngay cửa thành, ta có gì mà không dám, ngươi cho rằng Tô Vũ ta là kẻ không biết mang thù sao?
Tô Vũ cười thâm thúy: “Quên mất, nơi đây chính là Quang Minh thành! Chủng tộc này chất thịt tươi ngon, bởi vì hàng năm chúng nó vận dụng Quang Minh quyết, tẩy sạch khiếu huyệt, tươi ngon vô cùng...”
Dứt lời, trong móng vuốt của Hống đột ngột xuất hiện một con chim lớn!
Rất rất lớn!
Màu trắng, Quang Minh Điểu!
Nhìn lại cửa thông đạo, con chim Nhật Nguyệt bát trọng ban nãy... Đã không còn.
Giờ phút này, con chim kia nhanh chóng thu nhỏ lại.
Bị móng vuốt Hống bắt lấy, Hống ứa cả nước miếng, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Thật sự rất ngon, vậy mà ta chưa bao giờ để ý đến tiểu tộc này.”
Lúc bấy giờ, đám người Đạo vương đều biến sắc, có người trầm giọng quát: “Hống vương, làm vậy là không thích hợp! Quang Minh Điểu nhất tộc là chủng tộc trung lập...”
Hống vương kinh ngạc: “Ta ăn một con chim mà thôi, vậy mà các ngươi cũng cản ta? Pháp tắc thượng cổ, cạnh tranh sinh tồn! Các ngươi ăn Hỏa Trư, ăn cái khác, chẳng lẽ đều phải suy xét xem có ăn được hay không? Kỳ quái!”
Nó muốn ăn đấy, làm sao, không cho nó ăn à?
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Tiền bối, nhổ lông rồi hãy ăn! Bỏ nội tạng đi, nướng trên lửa một chút!”
“Ăn sống mới ngon!”
Hống không cho là đúng, Tô Vũ tươi cười nói: “Không, tiền bối, không bằng để ta giúp ngài nướng đi, lửa của ta nướng ra hương vị cực ngon!”
“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ nở nụ cười, truyền thừa chi hỏa bạo phát, nhanh chóng lan về phía đại điểu Nhật Nguyệt bát trọng, đại điểu lập tức bị nướng xém.
Hiện giờ Tô Vũ đã không còn là Tô Vũ năm xưa, dù là Nhật Nguyệt bát trọng thì ngọn lửa của hắn cũng có thể tổn thương đối phương.
Huống chi, đối phương đã bị Hống hoàn toàn ngăn chặn!
Không đến năm phút, thịt đã nướng chín.
Hống nóng vội, lập tức cắn xuống, cắn một miếng, miệng bóng nhẫy, bạch quang không ngừng lóe sáng, đó là lực lượng chữa khỏi của Quang Minh Điểu nhất tộc, Hống vừa ăn vừa không ngừng chép miệng, vui vẻ hô: “Ăn ngon! Ngon lắm! Hương vị rất ngọt, lại còn tươi!”
Truyền thừa chi hỏa cộng thêm lực lượng chữa khỏi, ăn vào quả thật rất sảng khoái.
Một vòng tàn dương rơi vỡ.
Ầm một tiếng, nơi xa, thông đạo Quang Minh Điểu tộc trực tiếp bị phong bế, không thể dịch chuyển đi nơi khác, thỉnh thoảng Hống lại nhìn về phía bên đó, nuốt nước miếng, nó muốn ăn thêm!
Chủng tộc này không có vô địch.
Dù nó xâm nhập vào trong, có bị áp chế thì cũng có chiến lực chuẩn vô địch.
Có lẽ... Nó có thể xây một trại chăn nuôi ngay tại đây!
Tô Vũ mỉm cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, “Tiền bối ăn đi, ăn xong chủng tộc này, ta sẽ giới thiệu thêm cho tiền bối, tiền bối không cần vừa ăn vừa nghĩ đâu.”
“Cũng đúng, đa tạ!”
Hống rất lịch sự, vội vàng nói cảm tạ, thầm than đúng là người chuyên nghiệp!
Tô Vũ bật cười một tiếng, bốn phía, không ít người đáy lòng phát lạnh.
Quang Minh Điểu đã làm gì đắc tội Tô Vũ?
Phía dưới, có người truyền âm kể lại: “Ta biết lí do, lúc trước các ngươi cũng thấy rồi, chỗ này trước đây từng bị Đại Hạ vương chém một đao, nghe nói khi Tô Vũ tiến vào Tinh Thần hải, Thần Ma đã treo thưởng săn giết hắn, dán lệnh truy nã Tô Vũ ở ngay cửa Quang Minh thành! Sau đó Đại Hạ vương chém đôi Quang Minh thành, hiện tại thì hay rồi, tên độc ác kia trực tiếp xúi giục thượng cổ hung thú Hống tộc tới ăn chúng nó... Quang Minh Điểu tộc coi như xong! Bị hung vật này theo dõi, trừ khi mấy đại tộc Thần Ma Tiên ra mặt, nếu không thì có khi phải diệt tộc!”
Thật đáng sợ!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đã biết nguyên do!
Chỉ bởi vì lúc trước đối phương treo Huyền Thưởng Lệnh của Tô Vũ, mà nay, một lời tùy ý của Tô Vũ đã làm Hống hứng thú theo dõi chủng tộc này.
Không có gì kỳ quái!
Quang Minh Điểu tộc quá yếu, nếu có vô địch tọa trấn, Hống chắc chắn sẽ cố kỵ một chút, nhưng bọn chúng không có, chủng tộc này chỉ có Nhật Nguyệt cửu trọng tọa trấn, hiện tại đắc tội hung vật này... còn vấn đề hung vật là Tô Vũ hay là Hống thì không thể nói rõ.
Lần này Quang Minh Điểu tộc dính phải phiền toái lớn rồi!
Giờ khắc này, Tô Vũ nhìn về phía vô địch Phá Sơn Ngưu nhất tộc nơi xa, vị vô địch ấy lập tức biến sắc, không nhịn được cuồng mắng trong lòng!
Má nó!
Ngươi nhìn chằm chằm lão tử làm cái gì?!
Lão tử không ăn được!
Ở đây, có không ít cổ tộc thích ăn.
Phần lớn cổ tộc đều là hung vật, điểm này tuy mọi người không nói nhưng đều ngầm hiểu.
Không hung tàn, không cường đại thì khó có thể truyền thừa từ thời thượng cổ đến bây giờ.
Tuy số lượng không nhiều, nhưng thực lực tuyệt đối không yếu.
Không có chủng tộc thiện lương nào có thể truyền thừa đến bây giờ mà chưa tận diệt.
Dù đáng yêu như Phệ Thần cổ tộc thì thực tế cũng hết sức hung tàn, Phệ Thần tộc cũng thích ăn, còn không phải là ăn thân thể, mà là thần văn, là ý chí lực, là biển ý chí, xét ra nó cũng là hung vật!
Chính vì chúng hung tàn như vậy nên từ thời thượng cổ đến bây giờ, mỗi lần đại chiến, vạn tộc đều tránh chúng nó, bởi vì rất khó dây vào.
Nói cách khác —— tai họa sống ngàn năm!
. . .
Cách đó không xa, Đại Chu vương nhìn thoáng qua Tô Vũ, không nói gì.
Tần Trấn lại vô cùng lo lắng, truyền âm nói: “Tính cách Tô Vũ thay đổi quá lớn! Sát phạt quyết đoán, ta rất thưởng thức tính cách của hắn. Nhưng tiểu tử này vừa miêu tả rõ ràng như vậy, hắn từng ăn Tiên tộc thật sao? Ta... không chấp nhận được, dù sao Tiên tộc cũng rất giống Nhân tộc, đều là sinh vật hình người.”
Không phải ông chưa từng thấy máu, ông cũng là kẻ sát phạt quyết đoán. Tô Vũ rất thích rêu rao câu nói giết tiểu tiên nữ chơi... Kỳ thật đó chính là lời của vị này.
Nhưng Tần Trấn không tiếp thu được việc Tô Vũ ăn thịt chủng tộc này.
Thật sự không thể!
Ngưu Bách Đạo giải thích: “Không đến mức ấy đâu, sao hắn lại ăn Tiên tộc được, hắn chính là người đặt tên cho thông thiên khiếu, gia hỏa này ghét bỏ bọn chúng còn không hết, sao lại ăn Tiên tộc, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!”
Tô Vũ ăn gì thì cũng sẽ không ăn Tiên tộc, bởi vì hắn cảm thấy Tiên tộc không ngừng đánh rắm, cả người đều thối, dù thực tế là toàn thân đối phương thơm ngát.
Tần Trấn thở phào một hơi, “Vậy thì tốt! Giết thì giết, còn ăn... ăn yêu thú hay ăn rồng đều được! Đừng ăn Thần Ma Tiên, ta không chấp nhận được!”
Ông gác việc này sang một bên, mở miệng cười đùa: “Kỳ thật Tô Vũ nói không đúng, thịt Quang Minh Điểu hơi bã, ăn ngon thì phải kể đến thịt phượng hoàng, ăn cực kì ngon, không dai không bã, tươi ngon mọng nước!”
Mấy người Ngưu Bách Đạo câm nín, ai muốn bàn vấn đề chủng tộc nào ngon miệng với ngươi!
Ngươi bị Tô Vũ kéo lệch sóng rồi!
Mà ngươi ăn thịt phượng hoàng từ bao giờ?
Chủng tộc đó cũng là cổ tộc, tuy thực lực không bằng Long tộc nhưng cũng chẳng yếu, nằm trong thập cường chủng tộc, gia hỏa nhà ngươi dám giết phượng hoàng ăn thịt sao?