Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1971 - Chương 1971: Lam Thiên Dạy Hư Ta Rồi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1971: Lam Thiên Dạy Hư Ta Rồi!
 

Các tộc đều đang âm thầm truyền âm.

Tô Vũ thì vẫn tươi cười, thoạt nhìn có chút ma mị, điên cuồng. Một vài vô địch nhíu mày, có phải gia hỏa này thật sự sắp chết hay không, vậy nên hắn mới trở nên cuồng loạn khó kiềm chế như thế.

Bọn họ không nhìn ra cái gì, nhưng loại cảm giác ấy... Thật sự là cảm giác điên cuồng.

Một bên, Lam Thiên không nhịn được nhìn về phía Tô Vũ, tiểu tử này điên rồi à?

Không đến mức đó chứ?

Cách đó không xa, Huyền Hách vương truyền âm cho Đạo vương: “Đừng trêu chọc Tô Vũ nữa, có khả năng gia hắn thật sự sắp chết nên mới điên cuồng như vậy, nghe nói hắn có thể hấp thu tử khí là bởi vì hắn mở ra thiên khiếu trong lời đồn thượng cổ, tốc độ thiên khiếu bão hòa rất nhanh, nhiều thì hai năm của Nhân tộc, ít thì một năm nữa hắn chắc chắn sẽ chết!”

Đạo vương sửng sốt: “Sao ngươi biết?”

“Ta tự có con đường của mình! Tô Vũ không sống được bao lâu! Hắn mở thiên khiếu không hoàn thiện, chỉ có thể không ngừng hấp thu tử khí, kỳ thật đã chịu tải vượt quá giới hạn, 1 – 2 năm nữa sẽ phải ngã xuống, giờ phút này tranh chấp với hắn làm gì, nếu khiến vài vị Vĩnh Hằng chôn cùng hắn thì không đáng!”

Một kẻ chắc chắn sẽ chết!

Vì giết Tô Vũ mà tổn thất mấy vị vô địch, làm vậy không phải là đồ ngốc sao?

Đối với kẻ điên như Tô Vũ, còn là kẻ điên có khả năng liều mạng, vậy thì đừng cố chấp sống mái với hắn làm gì, bởi vì không đáng, nếu hắn liều chết kéo theo vô địch, thế thì bọn họ sẽ phải chịu tổn thất vô ích!

Ngẫm lại việc này, Bạch Phát Thần vương bất giác nhíu mi.

Tên điên Tô Vũ càng ngày càng quái đản, lúc trước Thần tộc không giao ra vật gánh chịu đã đáp ứng cho hắn, gia hỏa đó lại không phản ứng gì, chẳng lẽ là ghim đấy, đợi thời điểm sắp chết, hắn sẽ liều mạng với mình?

Vậy thì thiệt thòi lớn!

Chó cắn người thường không sủa, Tô Vũ rống vài tiếng, gã sẽ chẳng thèm lo lắng, có điều gia hỏa này lại không rên một tiếng nào, trái lại khiến gã cảm thấy có chút lo, chủ yếu là sợ ở thời khắc cuối cùng Tô Vũ điên cuồng nhắm đến mình, vậy thì rất phiền toái!

Gã có thể trốn đến Thần giới, nhưng Tử Linh cũng có thể tiến vào Thần giới.

Thật đau đầu!

Trả cho hắn sao?

Nhưng lúc trước đã nói là không cho, hiện tại cho hắn, vậy mặt mũi mình để đâu?

Huống chi, vật gánh chịu không phải chuyện nhỏ, vô địch lấy được cũng phải quý trọng, bởi vì ngươi không biết trong tương lai tam thế thân của mình có bị đánh bạo hay không, có vật gánh chịu, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể khôi phục.

Không có vật gánh chịu, muốn khôi phục thì cũng không khôi phục được.

Lão là Thần vương lâu đời, hiển nhiên trong tay có vật gánh chịu.

Nhưng lão thật sự luyến tiếc cho Tô Vũ một cái.

Chần chờ một lát, Bạch Phát Thần vương tự an ủi, không cần so đo với một kẻ điên sắp chết, lão truyền âm cho Tô Vũ: “Tô thành chủ, chuyện hợp tác có thể bàn lại, vật gánh chịu đã đáp ứng cho ngươi lúc trước, rồi ta sẽ phái người đưa qua!”

“...”

Tô Vũ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Phát Thần vương.

Cái quỷ gì?!

Vật gánh chịu không đáng giá như vậy sao?

Cứ như vậy cho ta?

Có bệnh à?

Sau đó hắn ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra, bất giác mỉm cười, có phải sợ rồi không?

Quả nhiên, uy lực của người sắp chết lớn thật!

Đúng, ta sắp chết rồi, ta sợ ai?

Bọn họ phải sợ ta mới đúng!

Hắn nhếch miệng nở nụ cười, hàm răng tuyết trắng thẩm thấu ra từng sợi hắc khí, vài người thấy vậy thì ánh mắt liền biến ảo, tử khí quá mức nồng đậm, Tô Vũ để ba tượng đá đi theo hắn, tử khí không nồng đậm mới là lạ!

Mà ba tượng đá cũng ước gì được ra ngoài lâu hơn.

Giờ phút này, phía dưới, thời gian chiến đấu đã hết.

Trừ một vài kẻ bị đánh lén, xui xẻo bị đào thải, bị người cướp lấy danh ngạch, còn 65 vị khác là chịu không nổi đã chủ động trốn vào cổ phòng. Cuối cùng còn lại 16 người chia đều, mỗi người được 4 danh ngạch.

Cộng thêm phần của bản thân, tính ra một người đã lấy được 5 danh ngạch!

Chu Hồng Lượng mập mạp thu hồi lôi đài, cười đến rung rung cả mỡ, 5 danh ngạch tới tay!

Nơi xa, vị tướng sĩ Đằng Không của Đại Tần phủ lại hốt hoảng, vậy mà y cũng kiếm lời 5 danh ngạch, y còn chưa hề ra tay, nhất thời cứ thế sửng sốt, không rõ đây có phải là đang nằm mơ hay không.

Mà Tử Linh của Tô Vũ cũng còn sống!

Nếu chỉ có một mình nó thì mọi người không sợ, nhưng trong thành có mấy ngàn đầu Tử Linh, bọn họ sợ giết Tử Linh này rồi thì sẽ bị mấy ngàn Tử Linh vây giết, vậy thì xong đời, cuối cùng không ai dám động đến tuyển thủ Tử Linh của hắn.

Cứ thế, Tô Vũ dễ dàng lấy được 5 danh ngạch!

Các tộc khác còn người trụ lại đều có thu hoạch.

Nhiều nhất là một kẻ điên Huyết Hỏa Ma tộc, gã lấy được 9 danh ngạch, sau khi chia đều 65 danh ngạch thì còn dư lại 1 cái, dựa theo quy tắc, phân cho người có thành tích tốt nhất, vậy là một mình đối phương lấy được 10 danh ngạch.

Bên phía Ma tộc, các Ma vương tươi cười, Ma Qua lại không cười nổi, đây là danh ngạch Huyết Hỏa Ma tộc cướp lấy!

Lần này số danh ngạch Huyết Hỏa Ma tộc cướp được chưa chắc sẽ chia cho Thủy Ma tộc!

Đây không phải chuyện tốt!

Huyết Hỏa Ma tộc không hổ là kẻ cuồng chiến tranh, kẻ điên Đằng Không nhất trọng này chủ động đi săn đối thủ, nếu không thì đã không lấy được nhiều danh ngạch như vậy.

Tổng hợp lại, vẫn là đại tộc có thực lực mạnh hơn.

Thần Ma Tiên đều có thu hoạch, ngoài ra còn có cường giả cổ tộc, còn các tiểu tộc gần như đều bị đào thải, hiếm có tiểu tộc nào có thể trụ lại.

Thi đấu còn đang tiếp tục.

Cuộc chiến phân danh ngạch vẫn đang diễn ra.

Tô Vũ luôn yên lặng quan sát, một đám Văn Minh sư bị hắn ghi tạc trong lòng, hắn không quá để ý đến danh ngạch, nhiều thì bán, hắn có nhiều cũng chẳng để làm gì!

Có việc có tặng cho Nhân tộc hay không... Không cần thiết.

Nhiều người đi thì cũng chỉ có thể chịu chết.

Năm nay so tranh sẽ kịch liệt hơn dĩ vãng, huống chi Nhân tộc vẫn còn 200 danh ngạch được hứa hẹn, vậy đã đủ dùng.

Đằng Không nhị trọng, phía Nhân tộc, Tô Vũ lại thấy người quen, là người Đại Hạ phủ, Triệu Thế Kỳ, cùng thế hệ với Tô Vũ, hậu duệ nhà Triệu tướng quân, chỉ là không ngờ đối phương mới tới Đằng Không nhị trọng, quá yếu.

Tô Vũ thầm cảm khái, lúc trước, Triệu Thế Kỳ, Trịnh Vân Huy, Hạ Hổ Vưu, Hạ Thiền, Hồ Thu Sinh, Vạn Minh Trạch đều là thiên tài yêu nghiệt cùng thế hệ với hắn, hiện tại chênh lệch đã rất xa.

Hình như Vạn Minh Trạch đã đến Đằng Không lục thất trọng, vậy mà hậu duệ nhà lão Triệu mới chỉ là Đằng Không nhị trọng.

Tô Vũ còn thấy Trịnh Vân Huy, gia hỏa kia không tham chiến, Tô Vũ liếc mắt một cái, Đằng Không tam trọng, cũng yếu, cùng cảnh giới với Hạ Hổ Vưu, tính ra Hạ Hổ Vưu cũng thăng cấp hơi chậm.

Ở Đằng Không cảnh, đáng lẽ phải thăng cấp rất nhanh mới phải.

Bởi vì tu luyện chỉ cần đúc thể, đi theo thân thể đạo, nếu có đủ Thiên Nguyên khí thì đều thăng cấp rất nhanh.

Theo đạo Văn Minh sư, Tô Vũ truyền ra phương pháp khai Thần khiếu dưới Đằng Không, những người kia có đủ ý chí lực, đáng lẽ cũng phải thăng cấp không chậm, bởi vì Thần khiếu đều đã mở, hẳn là có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Vậy mà một đám vẫn đang ở Đằng Không tiền trung kỳ, thật là rác rưởi!

“Chẳng lẽ là ý chí lực không đủ nhiều?”

Cũng có khả năng, không biết Ngô Lam có thành quả mới gì không, đối với Văn Minh sư hiện tại mà nói, ý chí lực mới là phiền toái khó giải quyết nhất.

Tô Vũ cảm thấy Ngô Lam không nên tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nàng nên thành thật ở nhà nghiên cứu cách lấy ra ý chí lực, nếu thành công, Văn Minh sư tuyệt đối sẽ xuất hiện đại lượng cường giả.

Nàng là như thế, Bạch Phong cũng thế, một đám là thiên tài nghiên cứu, sao cứ phải dấn thân lên con đường giết chóc cướp đoạt làm gì, xui xẻo bị giết thì đúng là không có lời.

Tô Vũ tính toán một trận, ánh mắt khẽ động.

Nếu không... Ta giả mạo Ngô Lam đi?

Chắc không ai biết ta giả mạo Ngô Lam đâu!

Thật đáng sợ!

Nữ trang?

Kẻ yếu Đằng Không sơ kỳ?

Chà chà!

Cũng không có nhiều kẻ thù, đại khái không ai coi trọng Ngô Lam, yếu như vậy, một đao liền chém chết, không gặp được thì ai sẽ cố ý đuổi giết nàng, dù sao nàng cũng không bại lộ thân phận đa thần văn hệ của mình, chuyện nàng có thể lấy ra ý chí lực lại càng không có người biết.

Giờ khắc này, Tô Vũ có chút thất thần.

Ngô Lam... Nữ.

Vậy mà ta lại nghĩ đến chuyện giả mạo Ngô Lam... Má nó, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lam Thiên, bất giác nhích ra xa một chút theo bản năng.

Lam Thiên quá tà giáo, dạy hư ta rồi, sao ta lại nghĩ đến chuyện giả mạo nữ nhân?

Hỏng bét!

Bình Luận (0)
Comment