Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2086 - Chương 2086: Mi Tâm Khiếu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2086: Mi Tâm Khiếu
 

Thối luyện khẩu khiếu xong, Tô Vũ suy nghĩ, tầng một này là đầu người, cho nên ở đây vẫn còn một khiếu huyệt nữa cực kỳ trọng yếu!

Mi Tâm khiếu!

Đó là khiếu huyệt mà Ma tộc nắm giữ. Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, bỗng nhiên chỉ về hướng Mi Sơn xa xa, đoạn hỏi: "Lối ra ở bên kia?"

"Đúng vậy!"

Hoàng Cửu nhìn hắn, khó hiểu nói: "Không phải ban nãy ngươi đã hỏi một lần rồi sao?"

Không đúng!

Tô Vũ thầm nghĩ, trước đó quả thật hắn đã chỉ về bên kia không sai, nhưng lúc đó hắn cho rằng nó là Bách Hội khiếu, nhưng thật ra không phải, đó là vị trí của Mi Tâm khiếu!

Theo Mi Tâm khiếu có thể tiến vào tầng hai!

"Mi Tâm khiếu. . ."

Tô Vũ thì thầm, nói như vậy, có lẽ hắn nên xem xét một thoáng xem làm sao vận chuyển Mi Tâm khiếu của chính mình.

Trong cơ thể người, có ba khiếu huyệt đặc thù, không tuân theo quy tắc đối xứng.

Mi Tâm khiếu, Thông Thiên khiếu, cùng với một khiếu nằm ở cột sống mà hắn phát hiện được từ công pháp của Thần tộc.

Chỉ cần biết được cách vận chuyển ba cái khiếu huyệt này như thế nào là có thể suy đoán ra cách thôi diễn công pháp.

"Mi tâm, cột sống, Thông Thiên khiếu. . ." Tô Vũ thì thào một tiếng. "Còn có. . ."

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía hố trời, trầm giọng nói: "Có khả năng nơi này tồn tại một cánh cửa!"

Ba người kinh ngạc nhìn hắn, ở đâu ra cánh cửa ở đây?

"Chính là lối đi đặc thù. . ."

Tô Vũ hoài nghi, 360 lối đi đặc thù mà vạn tộc thường nhắc tới sẽ nằm theo vị trí các khiếu huyệt, nói đúng hơn, nó chính là khiếu huyệt thực hóa!

Cho nên, ở vị trí 360 khiếu huyệt có khả năng đều tồn tại một cánh cửa dẫn vào bên trong.

Cũng vì vậy mà vạn tộc mới gọi là lối đi đặc thù, bởi vì không phải lúc nào nó cũng hiện rõ, hiện tại không thấy, có thể là đã ẩn vào hư không.

Hoặc là chờ thời điểm thích hợp mới hiện ra.

Tinh Vũ phủ đệ quả thật có rất nhiều bí mật mà Tô Vũ chưa thể triệt để dò xét rõ ràng.

Không vội, cứ tới từng tầng một đã.

Tô Vũ đề nghị: "Đi thôi, đến tầng hai nhìn một chút!"

"Không thăm dò ở đây nữa à?"

Hạ Hổ Vưu tiếc nuối, "Tầng một còn rất nhiều bảo vật mà. . ."

Tô Vũ khoát tay nói: "Bỏ đi, một đám lông tơ mà thôi, không có ý nghĩa gì, đều là rác rưởi!"

Được lắm!

Hạ Hổ Vưu câm nín, rác rưởi?

Ráy tai là rác rưởi, lông mũi là rác rưởi, nước miếng cũng là rác rưởi, thế thì ban nãy ngươi nhiệt tình thu hoạch làm gì?

Nhìn hàm răng vững chắc kia, Hạ Hổ Vưu thổn thức nói: "Đáng tiếc không nhổ nổi thứ này xuống, bằng không chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, ta cảm thấy dùng nó để đúc Thiên binh hoặc là làm vật gánh chịu đều được."

"Ngươi muốn chết à?"

Tô Vũ vội can ngăn, rất có thể bản năng của lão Chu vẫn còn tồn tại, cẩn thận người ta một ngụm cắn chết ngươi!

Nói đi cũng phải nói lại. . . Tô Vũ nhìn hàm răng đều tăm tắp xung quanh hố trời, cũng cảm thấy hơi tiếc, nếu mà thu hoạch được hết số răng này thì đúng là chí bảo!

Đáng tiếc!

Liệu lão Chu có thể khép miệng lại không?

Tô Vũ nghĩ đến đây, tâm chợt động, vội quát: "Đi, nhanh lên, bay xa ra, chỗ này rất nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?"

Mấy người bất ngờ, đâu còn gì nguy hiểm.

Tô Vũ không để ý đến bọn họ, ta nói có là có.

Chờ bay tới một khoảng cách nhất định, Tô Vũ mới buông ra một khiếu, trước đó phong ấn một khiếu, giờ phút này, mọi người lần nữa nghe được tiếng rống giận dữ, tiếng gầm gừ dội thẳng vào màng nhĩ hắn, chấn đến kịch liệt.

Cũng may Tô Vũ đã sớm có chuẩn bị, thế nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Khai khiếu, Tô Vũ phất tay, che chắn cho mấy người Hạ Hổ Vưu, quát lớn: "Thái Sơn!"

Oanh!

"Thái Sơn!"

Thiên băng địa liệt, tiếng rống giận dữ vang lên, chấn động cả thiên địa!

Mà nơi xa, hố trời bỗng có biến hóa. Hai bên hàm răng bất chợt sát nhập, như thể một người bị chọc điên lên nghiến răng nghiến lợi, răng rắc một tiếng, hư không đều bị cắn phát nổ!

Cảnh tượng hết sức khủng bố!

Tô Vũ giật nảy mình, cấp tốc phong tỏa khiếu huyệt, ngay sau đó, tựa như phản ứng dây chuyền, hai hàm răng khổng lồ kia dần dần nhả ra, lần nữa lộ ra hố trời.

Tô Vũ hít sâu một hơi!

Ta. . . Ta có thể dẫn vô địch đến tầng một không?

Mẹ nó!

Một phát đó cắn xuống, dù vô địch không chết thì chắc chắn cũng phải trọng thương!

Tốc độ quá nhanh!

Mà giờ khắc này, đám Hạ Hổ Vưu đều trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng rúng động xa xa, có điều động tĩnh không tính quá lớn, Tô Vũ vừa phong bế khiếu huyệt thì tất cả động tĩnh liền biến mất.

Ở bên kia, hố trời vẫn là hố trời, không có gì khác biệt, duy nhất có điểm thay đổi đó là phía trên hố trời sâu thăm thẳm ấy có nhiều thêm vài vết nứt không gian.

Hạ Hổ Vưu nghĩ mà sợ, hốt hoảng nói: "Tô Vũ, vẫn là ngươi lợi hại, làm sao ngươi biết sẽ xuất hiện vết nứt không gian? Nguy hiểm quá, chậm chút là cả bọn xong đời rồi!"

Tô Vũ cười cười, nói nhảm, đương nhiên là ta biết.

Nguy hiểm trong mắt ngươi đều là ta. . . Không, đều là do lão Chu làm. Quả nhiên lão gia hỏa này vẫn còn tồn tại bản năng, lão vừa há miệng là có thể cắn chết Nhật Nguyệt, thậm chí có thể cắn chết cả vô địch.

"Đi thôi!"

Tô Vũ mang theo mấy người cấp tốc bay đi, mà vào thời khắc này, Hà Đồ đầy mặt ngưng trọng.

Nguy hiểm!

Vừa mới rồi y bỗng dưng cảm nhận được nguy hiểm không nhỏ, hình như tầng một có biến cố, xem ra phải thật cẩn thận mới được!

. . .

Lối vào tầng hai.

Nơi đây là một vòng xoáy cực kỳ rộng lớn.

Tô Vũ mang theo mấy người chạy tới, nhìn thấy liền hơi cau mày. Hắn chăm chú quan sát bốn phía một lượt, có vẻ nơi này đúng là vị trí của Mi Tâm khiếu.

Hắn phóng lên trên cao, có chút chần chờ, tuy rằng đã xác định được đây là Mi Tâm khiếu, nhưng phải làm như thế nào để thối luyện?

Hoặc là nói, làm thế nào để tìm ra phương thức vận chuyển khiếu huyệt này? Ngoài ra, Mi Tâm khiếu có liên quan tới những khiếu huyệt nào khác, có tác dụng hỗ trợ gì lẫn nhau không?

Đây mới là điều Tô Vũ quan tâm nhất, phải biết phương thức vận chuyển mấy cái khiếu huyệt đặc thù thì về sau mới dễ thôi diễn công pháp.

"Mi Tâm khiếu. . . Vận chuyển!"

Trong lòng Tô Vũ khẽ động, bỗng nhiên hắn giương tay chộp về phía mấy người Hoàng Cửu. Hạ Hổ Vưu hơi sững sờ, thế nhưng cũng không nói gì, Hoàng Cửu cùng Hoàng Đằng thì đồng loạt biến sắc, bất quá động tác của Tô Vũ cực nhanh, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện.

Hắn mang theo ba người bọn họ rơi vào một mảnh không gian mờ sương.

Tô Vũ không quản bọn họ, đem cả ba người che chắn ở bên trong đó xong liền bay lên, cẩn thận quan sát vòng xoáy kia.

Một lát sau, Tô Vũ mở phong bế khiếu huyệt ra.

"Thái Sơn!"

Bình Luận (0)
Comment