Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2097 - Chương 2097: Đồ Đệ Của Ta Rất Lợi Hại!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2097: Đồ Đệ Của Ta Rất Lợi Hại!
 

Tần Phóng nắm chặt trường thương trong tay, lạnh lùng đáp trả: "La Thái, ngươi chớ quá mức! Rõ ràng là địa phương lớn như vậy, tộc ta chỉ chiếm một phần mười địa đoạn, thu thập một ít Thiên Hà cát, các ngươi còn muốn như thế nào? Nhất định phải huyết chiến một trận? Ma tộc ngươi muốn làm chim đầu đàn trong cuộc chiến này?"

Tần Phóng đương nhiên không sợ gã, có điều nhân số bên đối phương nhiều gấp hai lần bên mình, Sơn Hải đã vượt qua 20 vị, trong khi Sơn Hải Nhân tộc còn chưa đến 10 người, nếu đấu thì rất khó thắng.

Ma tộc La Thái khinh miệt, "Không muốn chết thì cút đi!"

"Đánh rắm!"

Tần Phóng giận dữ, "Ngươi dám ra tay thì Nhân tộc sẽ chỉ chăm chăm giết Ma tộc, ngươi muốn làm chim đầu đàn thì cứ thử làm xem."

La Thái quả thật cũng đang cố kỵ vấn đề này, cho nên nãy giờ mới chưa xông lên, hiện tại nghe Tần Phóng nói thế, gã không khỏi cau mày nhìn về phía các tộc bên cạnh.

Đỉnh cấp thiên tài của các đại tộc đều không có đây!

Ma Đa Na, Chiến Vô Song, Minh Nguyệt, Đạo Thành, Huyền Vô Cực. . .

Những thiên tài trên Thiên bảng này phân tán khắp nơi, có lẽ có người còn đang ở tầng hai tầm bảo, có người thì đã lên các tầng cao hơn. Bọn họ căn bản không xem tầng ba ra gì.

Thiên Hà cát chỉ là bảo vật chứ không phải chí bảo, không nằm trong phạm vi trách nhiệm cần thu hoạch của các vị thiên tài đấy.

Thế nhưng Nhân tộc thì khác, mỗi lần tới đây thì nhất định đều phải cố gắng mang về nhiều Thiên Hà cát nhất có thể.

La Thái nhanh chóng truyền âm cho cường giả các tộc bên cạnh, trong đó, kẻ mạnh nhất là một vị Sơn Hải của Long tộc, "Long Tịch, thực lực ngươi tối cường, Tần Phóng giao cho ngươi, ta sẽ đối phó với đám người Ngô Kỳ, thế nào?"

Hơn mười đầu Long tộc bên này đều khôi phục bản thể, bọn chúng quanh quẩn trên không trung, nghe thấy tiếng La Thái truyền âm, vốn đang định đáp lời thì bỗng nơi xa truyền đến một tiếng cười lanh lảnh.

"Ồ, đều ở đây!"

Ngay lập tức, mọi người liền thấy có bóng người đang đạp không đi tới.

Hoàng Đằng cười ha hả, ăn mặc gọn gàng, trước mặt Tô Vũ thì Hoàng Đằng rất khiêm tốn, nhưng trong mắt vạn tộc thì tên này chính là kẻ ngoan nhân, hoàn toàn không dễ chọc vào.

Cảnh giới của Hoàng Đằng hiện tại là Lăng Vân lục trọng, nhưng thực lực của y thì có thể chém chết Sơn Hải ngũ lục trọng.

So với Tần Phóng thì cảnh giới của y thấp hơn hắn một trọng, chờ Hoàng Đằng đến thất trọng thì giữa hai người khó nói ai thắng ai thua.

Trên thực tế, giờ phút này Hoàng Đằng đã tiếp cận thất trọng, thậm chí sắp sửa đột phá thất trọng, chỉ là còn kém một chút thôi.

Hoàng Đằng đạp không đi tới, thấy Tần Phóng liền vui vẻ trêu chọc: "Lão Tần, làm sao lại vô dụng như vậy, bị mấy kẻ rác rưởi này hù dọa mất mật à?"

Tần Phóng hừ một tiếng.

Nói nhảm, ta mới không sợ.

Bất quá hắn lo lắng một khi đôi bên đồng loạt ra tay thì những kẻ yếu Nhân tộc sẽ vô phương nghênh chiến, ở đây còn có không ít Đằng Không cảnh, mà vạn tộc bên kia thì lấy Lăng Vân làm chủ, Đằng Không chẳng có mấy ai.

Nếu đơn đả độc đấu thì Tần Phóng tuyệt đối không sợ đám gia hỏa này.

"Hoàng Đằng!"

La Thái lạnh lùng quát: "Ngươi tới chịu chết à?"

Hoàng Đằng xuất hiện khiến Nhân tộc phấn chấn hơn hẳn, cuối cùng cũng tới thêm một vị cường giả.

Đang nghĩ ngợi, xa xa lại có thêm hai bóng người hiển hiện.

Không ít người nhìn qua, trông thấy Hạ Hổ Vưu thì chẳng ai nói gì. Hoàng Đằng là người Đại Hạ phủ, đi theo bảo hộ cho cậu ta là chuyện bình thường. Có điều nữ nhân bên người Hạ Hổ Vưu thì chẳng ai nhận biết, vạn tộc cũng không biết.

Thế nhưng một vài Sơn Hải vạn tộc thoáng dè chừng, bởi vì cảnh giới của nữ nhân kìa là Sơn Hải thất trọng!

Từ lúc nào mà Nhân tộc lại có cường giả Sơn Hải thất trọng còn trẻ tuổi như vậy? Là người Hạ gia sao?

Thế nhưng hai ngày trước khi Nhân tộc xuất động người vào đây, bọn họ không hề trông thấy nữ nhân này, chẳng lẽ là trước đó ngụy trang?

Hạ Hổ Vưu đằng không tới, người còn chưa đến nơi mà tiếng cười đã sang sảng vang lên, "Chư vị, đều là tới tìm bảo, Tinh Vũ phủ đệ có vô số bảo vật, đôi bên lại không có mối hận huyết hải thâm thù, hà tất chỉ vì một ít Thiên Hà cát mà phải chém giết không ngừng? Không bằng đều thối lui một bước đi, chư vị chiếm đầu to, chúng ta chiếm đầu nhỏ bên này, thu thập một ít xong liền rời đi ngay."

Thấy có người muốn phản bác, Hạ Hổ Vưu lập tức ngắt ngang: "Quên nói với chư vị, tầng hai có nguy hiểm xuất hiện, ta thấy mọi người nên an tĩnh lại đi, đừng hô đấu hô giết nữa.”

Đằng sau lưng Hạ Hổ Vưu lại theo tới hơn mười vị Nhân tộc, đều là những người đã đi theo cậu từ tầng hai lên đây.

Nhờ thế, thực lực Nhân tộc tức khắc mạnh lên không ít.

La Thái nhíu mày, Long tộc Long Tịch ở trên cao lại không cảm thấy lo lắng, thanh âm mang theo ý cười: "Hạ Thái tử, ngươi nói cũng không tính! Vả lại mối nguy ở tầng hai mà ngươi nói là gì? Chẳng lẽ là chấn động suốt qua nay? Nếu là như vậy thì Hạ Thái tử không cần thiết hù dọa chúng ta."

Mắt thấy Nhân tộc càng tụ càng nhiều, Long Tịch lại nói: "Không bằng như vầy, Nhân tộc chuyển sang nơi khác tầm bảo đi, chúng ta cũng không muốn làm khó các ngươi! Nhưng Thiên Hà cát bên đây thì không cho phép các ngươi bước vào!"

Ở tầng ba, khu vực này là nơi trọng yếu nhất.

Long Tịch vừa dứt lời, Tiên tộc bên kia, bỗng có một vị nữ tiên lạnh lùng nói: "Mặt khác, giao đám người Bạch Phong ra đây. Nếu ta nhớ không lầm thì các đại phủ Nhân tộc cũng chẳng mấy qua lại nhiều với nhất mạch của Bạch Phong, trong khi mục tiêu chủ yếu của bọn ta chính là hắn, ta nghĩ các ngươi sẽ không muốn vì một kẻ không liên quan mà chọc giận Tiên tộc, đúng không?"

Nữ tiên này nhìn về phía mấy tộc Thần Ma, ánh mắt thanh tịnh mà đẹp đẽ, đoạn nói: "Chư vị, tộc các ngươi cũng nhận được lệnh tương tự phải không? Quét sạch nhất mạch của đám Bạch Phong!"

"Dĩ nhiên!"

Thần tộc bên này, một vị thiếu niên tuấn tú cười nói: "Nhất mạch của Bạch Phong là công địch của vạn tộc, những người khác của Nhân tộc có thể rời đi, thế nhưng bọn hắn thì không được!"

Đối diện, Bạch Phong vẫn hết sức bình tĩnh, ở trước mặt Tô Vũ, anh có thể thoải mái cười ha hả, cà lơ phất phơ, tùy tiện nói năng mà không cần suy nghĩ.

Nhưng ở trước mặt những người này, thái độ của anh lại lạnh nhạt hệt như tông sư, nghe vậy, đạm mạc nói: "Không sai, những người khác đều có thể rời đi, ta sẽ ở lại. Ta cũng muốn nhìn một chút xem xem đám rác rưởi các ngươi có dám giết ta hay không! Bất kỳ ai dám giết ta, ta dám nói toàn bộ đám các ngươi đều sẽ chết không toàn thây. Đồ đệ của ta chưa chắc đã đối phó được với lão tổ của các ngươi, nhưng đối phó với các ngươi thì chỉ là cái búng tay."

Ha, đúng thế đấy, ta có đồ đệ, đồ đệ còn rất lợi hại.

Ai sợ ai?

Hạ Hổ Vưu đã tới, anh cảm thấy chắc chắn Tô Vũ cũng sẽ sớm tới.

Tô Vũ sắp đến đây, sao anh còn phải sợ đám gia hỏa này?

Trong vạn tộc, có người biến sắc, ánh mắt thăm thẳm, nhìn về phía tất cả Nhân tộc ở phe đối lập, trong lòng dâng lên sát ý, có điều trừ phi giết sạch hết thảy để diệt khẩu, bằng không một khi có kẻ giết Bạch Phong, khẳng định chuyện sẽ đến tai Tô Vũ.

Mà giờ khắc này, Hạ Hổ Vưu âm thầm truyền âm cho Bạch Phong: "Không có chuyện gì, Bạch lão sư đừng có đi chịu chết đấy, chẳng mấy chốc sẽ có biện pháp thôi, cứ kéo dài thời gian một lúc đã."

Cậu không nói Tô Vũ đã vào Tinh Vũ phủ đệ, cậu cũng không biết Bạch Phong có biết hay không.

Trên thực tế, vốn không cần Hạ Hổ Vưu nhắc nhở, thế nhưng nghe đối phương nói kiểu này, trong lòng Bạch Phong càng thêm tự tin, quả nhiên tiểu tai tinh đồ đệ của mình đã vào phủ đệ, hơn nữa còn sắp đuổi đến đây rồi!

Bình Luận (0)
Comment