Nhiều sinh linh tụ tập như vậy, hiển nhiên Tô Vũ đã cảm nhận được.
Cách thật xa, hắn đã nhìn thấy trên bầu trời dường như xuất hiện một cái lỗ hổng, có thác nước từ nơi đó giáng xuống, xem ra cái kia chính là Thiên Hà.
Cái gọi là Thiên Hà thật ra chính là thác nước lớn.
Rất rất lớn!
Lực trùng kích cũng rất mạnh!
Còn cách rất xa mà Tô Vũ đã có thể cảm thụ được, nếu người bình thường tùy tiện xông vào dưới đáy thác nước thì khẳng định chẳng mấy chốc thân thể sẽ bị xông thành vô số mảnh.
"Thiên Hà. . . Thác nước. . ."
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn về phía thương khung, "Đây là do mạch máu tan vỡ hay là do tình huống nào khác?"
"Tiếu khẩu liên mà lão Quy nói ở đâu? Chẳng lẽ là ở ngay dưới thác nước?"
Ở tầng ba này, nếu muốn nói chỗ nào thích hợp để hoa sen sinh trưởng thì quả thật nơi đây chính là địa phương rất thích hợp.
Tô Vũ im lặng quan sát một hồi, chưa vội hiện thân.
Hắn đang đợi!
Rất tỉnh táo mà đợi, dù biết Hà Đồ sắp tới thì hắn vẫn muốn kiên nhẫn chờ đợi!
Chờ xem kẻ nào sẽ rời đi trước.
Vạn tộc đã nói bọn chúng cho phép các Nhân tộc khác rời đi, chỉ cần để lại đám người Bạch Phong là được.
Thế nên Tô Vũ cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem kẻ nào sẽ vứt bỏ sư phụ của hắn.
Không phải hắn thiên vị tình cảm, mà là vốn dĩ mấy người Bạch Phong đều là Nhân tộc, hiện tại vạn tộc lại muốn vây giết một nhóm người Nhân tộc, cho nên Tô Vũ muốn xem thử đứng trên lập trường chủng tộc thì liệu có ai quyết định lựa chọn từ bỏ Bạch Phong hay không.
Những kẻ này không phải người dân bình thường, bọn họ là thiên tài, là cường giả do các đại phủ đích thân lựa chọn trao danh ngạch vào đây, là kẻ có thể phần nào đại diện cho lập trường và tư tưởng của cao tầng bên trên.
Nếu đông đảo người đều bỏ đi, vậy đại biểu cho Nhân tộc đã quyết định từ bỏ nhất mạch của hắn, thế thì Tô Vũ không cần phải thấy áy náy, phải lưu tâm đi cứu viện bọn họ nữa, hoàn toàn không cần thiết.
Hà Đồ sẽ sớm lên tầng ba, có lẽ toàn bộ Tinh Vũ phủ đệ cũng chỉ có mình hắn là người sống duy nhất biết được tin tức này.
Những kẻ tháo chạy từ tầng hai lên trước thì không biết chuyện, kẻ tới sau thì đã bị Tô Vũ một mẻ hốt gọn, những người còn lại chưa chắc đã có cơ hội chạy. Tử Linh quân chủ mạnh như vậy, người bình thường nào có thể chạy thoát được.
. . .
Giờ phút này, mọi người đều không biết Tô Vũ đã tới.
Tần Phóng nâng trường thương lên, giọng điệu hết sức lạnh lùng: "Đừng hòng châm ngòi vớ vẩn. Nhất mạch của Bạch Phong chính là nhất mạch của Nhân tộc. Một gia hỏa Tiên tộc nhỏ nhoi mà cũng dám khiêu khích chúng ta, ngươi chán sống rồi?”
Bên cạnh Tần Phóng có vài vị cường giả Sơn Hải, có người hừ lạnh một tiếng, "Ngây thơ, các ngươi nghĩ khai chiến thì các ngươi sẽ thắng chắc à? Muốn chết thì cứ đến thử xem!"
Nữ tiên kia lạnh nhạt đáp: "Các ngươi chỉ là các ngươi, hà tất đại biểu cho những người khác? Không phải ai cũng đều muốn chết! Thật sự cho rằng bọn ta không giết được một nhóm các ngươi? Chẳng qua là không muốn mà thôi! Các ngươi khẳng định muốn bảo vệ cho nhất mạch của Bạch Phong?"
Nàng vừa dứt lời, cường giả vạn tộc đều bùng nổ khí tức.
Dù giết không được hết đám gia hỏa Nhân tộc thì cũng phải gây hiềm khích để chia rẽ bọn chúng, từ đó đến nay, đây chính là sách lược của vạn tộc.
Bọn hắn tin tưởng, sẽ có người đứng ra, lựa chọn rời đi.
Bởi vì cho tới nay đều là như thế.
Huống chi tất sát nhất mạch của Bạch Phong chính là mục tiêu chung của vạn tộc.
Có Hung thú thăm thẳm cười nói: "Bạch Phong, đừng trông chờ vào Tô Vũ! Hiện tại Tô Vũ còn dám ra khỏi cổ thành sao? Hắn mà dám ló mặt ra ngoài thì vô địch các tộc sẽ lập tức giết hắn. Ngươi mượn danh Tô Vũ hù dọa ai đấy?"
Bạch Phong quét mắt nhìn đối phương, cười nhạo một tiếng, "Phế vật đúng là phế vật, lúc còn ở phụ cận cổ thành sao không thấy các ngươi dám gọi thẳng tên Tô Vũ, ở đây lại hung hăng càn quấy làm gì, không tự thấy mất mặt à?"
"Miệng lưỡi lợi hại!"
Thiếu niên Thần tộc lạnh lùng nhìn về phía Nhân tộc sau lưng Bạch Phong, "Nhân tộc thật sự muốn vì mấy người bọn họ mà khai chiến với chúng ta? Giết Bạch Phong, thả cho các ngươi một đường sống, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của Thần tộc. Chư vị sẽ không thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà có thể ngăn cản chúng ta đấy chứ?"
Cường giả vạn tộc dần áp sát lên.
Mà Nhân tộc bên này lại có chút dao động.
Đương nhiên cũng có người căn bản không để ý, giờ phút này, theo vạn tộc từng bước một tới gần, dù đám người Tần Phóng đều khẩn trương, thì phía sau lưng Bạch Phong lại có hai tiểu cô nương ngồi xổm dưới đất, chăm chú nghiên cứu đồ vật.
Ngô Kỳ sốt ruột, truyền âm bảo: "Mau đứng dậy đi, đợi chút nữa đại chiến xảy ra thì ngươi mau theo ta chạy."
Ngô Lam không để ý tới tỷ tỷ mình, nàng nhặt một ít Thiên Hà cát lên, bên người còn có không ít dụng cụ, đang tập trung kiểm trắc.
Ngô Gia ngồi xổm bên cạnh làm trợ thủ cho nàng.
Ngô Lam cũng không ngẩng đầu lên, chỉ truyền âm đáp: "Không có chuyện gì, tỷ tỷ, ngươi đừng làm phiền ta nữa."
Thật phiền!
Hạ mập mạp đều đã tới, lại còn bình tĩnh như vậy. Hiển nhiên Tô Vũ cũng không ở quá xa, sợ cái gì.
Tên đó là đại ma đầu, hắn mà đến, toàn bộ những người này đều sẽ xong đời. Mà ngẫm lại thì có khi bây giờ Tô Vũ đang ở gần đây, chẳng qua hắn chưa buồn ra mặt mà thôi. Tên kia tâm rất đen, dám hắn đang đợi xem Nhân tộc sẽ có kẻ nào chạy, để sau này hắn tiện giết người mà không áy náy đây này.
Không thể không nói, ở một phương diện nào đó, Ngô Lam đúng là hiểu rõ Tô Vũ còn hơn cả cha hắn.
Ngô Lam không để ý tới Ngô Kỳ, nàng chăm chú nhìn số liệu hiển thị trên dụng cụ đo lường, vẻ mặt hơi khác thường, đoạn truyền âm nói với Ngô Gia: "Gia Gia tỷ, ghi chép một thoáng, nước Thiên Hà có tính tẩy rửa, màu vàng lợt, trong đó có vật chất. . ."
Nàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn truyền âm nói: "Tiếp tục ghi chép, chỉ là phán đoán cá nhân của ta thôi, ta cảm thấy nó có đặc tính giống với dịch mật trong cơ thể người, có tác dụng tiêu hóa."
Ngô Gia chần chờ, truyền âm hỏi lại: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Không xác định, có điều cảm thấy công năng rất giống, ngươi cứ ghi nguyên văn lại trước đi."
Ngô Lam lại nói: "Từ đây suy ra. . . Ngày đó khi chúng ta ở trên sông, có thể là một dạng tồn tại giống với lá gan người, dịch mật bài tiết, có điều nó lại xuất hiện tình trạng chạy ngược, chưa rõ là vì sao."
Ngô Lam nhíu mày, "Ngươi cứ ghi chép lại hết suy đoán của ta, nếu gặp được Tô Vũ thì nhất định phải cho hắn biết thông tin này. Ngọn nguồn dòng thác có khả năng tồn tại chí bảo có rất nhiều tác dụng như bài độc, hấp thu, tịnh hóa. . ."
"Ừm!"
Ngô Gia cấp tốc ghi chép lại những gì Ngô Lam nói. Ghi xong, nàng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời, ở phần đầu dòng thác này thật sự có bảo vật ư?
Bất quá chưa từng có bất kỳ ai thử nghiệm bay lên trên. Bởi vì nếu bay ngược theo dòng nước này, rất có thể còn chưa lên đến nơi thì đã bị áp lực trùng kích xông chết rồi.