Hai người Ngô Lam tiếp tục ghi chép một vài số liệu, cùng lúc đó, bốn phía có một vài vị Nhân tộc đã có dấu hiệu xao động.
Có người truyền âm hỏi Tần Phóng: "Tần điện hạ, hiện tại Liễu Thành hoạt động độc lập, ngài thật sự muốn tham chiến sao?"
Tần Phóng không quay đầu lại, quát lạnh nói: "Người nào muốn đi thì mau cút đi. Ta sẽ ở đây, ta cũng muốn nhìn một chút xem xem đám rác rưởi vạn tộc này có ai ngu xuẩn dám lao lên giết người hay không? Lũ phế vật không dám đối mặt với Tô Vũ, nay lại lén lút đi tìm sư phụ của hắn để trút giận, hừ!"
"Tần Phóng, ngươi xem nhẹ ai đấy?"
Giờ phút này, trong đám người Nhân tộc phía sau có người cười ha hả lên tiếng: "Bọn ta cũng không đi, bọn ta cũng muốn nhìn xem nếu đôi bên đại chiến, rốt cuộc là ai giết ai? Các ngươi hô hào vạn tộc là người một nhà đúng không? Có bản lĩnh liền đến, để ta xem tộc nào dám lên trước!"
Vạn tộc bên kia, thiếu niên Thần tộc vẫn tiếp tục gây chia rẽ lòng người: "Các ngươi xác định không đi? Mọi người mau tránh qua hai bên. Nhân tộc, để ta nhắc cho các ngươi nhớ, Vạn Thiên Thánh hay Tô Vũ đều chẳng khác gì nhau, không có kẻ nào đối xử khách khí với các ngươi đâu. Nhất mạch nhà bọn chúng cũng không phải kẻ tốt lành gì, rất nhiều phiền toái của Nhân tộc đều là bọn chúng dẫn tới, kết quả là bọn chúng không ai chết, nhưng người vô tội như các ngươi lại chết vô số. . ."
Mấy người biến sắc, một lát sau, vạn tộc thật sự đã nhường ra một thông đạo.
Hai bên, một vài cường giả vạn tộc nở nụ cười nghiền ngẫm, "Mạng là của mình, lại tiếp tục sĩ diện thì sẽ không còn cơ hội sống sót nữa đâu."
Giờ phút này, cường giả vạn tộc cũng chạy đến đây càng ngày càng nhiều, bốn phía, có một ít cường giả đang tầm bảo lần lượt chạy đến.
Dần dần, uy áp đã mạnh hơn hẳn, số lượng phe vạn tộc đã sắp tiếp cận 300 vị!
Cuối cùng, vẫn có Nhân tộc không chịu nổi cảm giác áp lực bủa vây ấy, run rẩy quát: "La Thái, các ngươi cam đoan sẽ không tập kích khi bọn ta đang rút lui chứ?"
La Thái cười ha hả, "Sẽ không, yên tâm đi! Nếu như không yên lòng thì. . . Vạn tộc, lùi lại một khoảng nữa, để lối đi lớn một chút. Ta nhắc lại, mệnh là của chính mình, cần gì phải bán mạng cho đám người Bạch Phong?"
Sắc mặt người vừa lên tiếng trước đó tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, thấy không ít người đều nhìn mình thì y liền cúi đầu, cuối cùng y hạ quyết tâm, cắn răng bay lên trời, rầu rĩ nói: "Ta cũng không quen biết gì bọn họ. Ta đến đây chỉ là vì tầm bảo để làm bản thân mạnh lên, không phải là vì người khác. . . Thật có lỗi!"
Dứt lời, y liền cấp tốc lao ra lối đi.
Bên kia, vạn tộc quả nhiên không hề ngăn cản, mặc cho y độn không mà đi.
Đám người La Thái đều lộ ra nụ cười đắc ý.
Dù sao Nhân tộc cũng có trên trăm vị, thật sự hỗn chiến thì chắc chắn tổn thất sẽ hết sức thảm trọng, có thể loại bớt một đám là tốt nhất.
Có một người dẫn đầu thì chắc chắn sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba...
"Thật có lỗi, ta. . . Ta cũng không muốn ở đây chịu chết!"
Lại có người rời đi.
Mấy người rời đi ban đầu còn xấu hổ mà biện minh cho mình vài lời, tiếp đó những kẻ tháo chạy phía sau đều lặng yên không một tiếng động, không nói lời nào.
10 người, 20 người, 30 người. . .
Tần Phóng lẳng lặng đứng nhìn, qua một hồi, người đã đi được khoảng một phần ba. Còn lại hơn 80 người lựa chọn lưu lại.
Có một nữ sinh tuổi không lớn lắm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Một đám phản đồ! Quỷ nhát gan! Hôm nay ngồi nhìn đa thần văn nhất hệ bị giết, ngày mai sẽ là chính các ngươi! Kế hoạch ly gián ngu xuẩn như vậy của vạn tộc mà các ngươi cũng không nhìn ra sao?"
Gần một phần ba số lượng bỏ chạy, điều này khiến không ít người cực kỳ bất đắc dĩ.
Vốn thực lực đã không bằng đối phương, hiện tại khoảng cách lại càng chênh lệch.
Trong số những người rời đi ban nãy cũng có vài vị Sơn Hải cảnh, điều này càng khiến người lưu lại cảm thấy áp lực vô cùng.
Sắc mặt Bạch Phong ngưng trọng, nhìn thoáng qua bốn phía, thẳng thắn nói: "Nếu chư vị muốn đi thì hãy nhanh chóng rời đi đi. Ban nãy không đi thì đó đã là đại nghĩa, hiện tại còn lưu lại chính là tự tìm đường chết. Ta nghĩ giữa ta và chư vị cũng không có tình cảm sâu nặng gì đáng để chư vị làm thế. . ."
Có người cả giận quát: "Nói nhảm cái gì! Nhân tộc tranh chấp nội bộ đó là chuyện của bản tộc, nhưng đối ngoại thì phải nhất trí đoàn kết. Ta biết đa thần văn hệ các ngươi có nhiều oán hận, nhưng đó đều là sự tình nội bộ. Không phải Vạn Thiên Thánh đã giết rất nhiều người rồi sao? Nên báo thù thì đã báo thù. Những tên rời đi kia cũng không đại biểu cho toàn bộ tâm tư của Nhân tộc!"
Thiên tài và cường giả Nhân tộc dồn dập bạo phát khí tức, mà lối đi của vạn tộc cũng bắt đầu khép lại.
La Thái thăm thẳm cười nói: "Xem ra các ngươi rất là đồng lòng chịu chết! Không nghĩ tới thế mà còn lưu lại nhiều như vậy."
. . .
Gã không nghĩ tới, Tô Vũ ở xa xa hiển nhiên cũng không nghĩ tới.
Đúng vậy, hắn thật sự thấy bất ngờ.
Tổng cộng 120 người, 38 kẻ rời đi, còn lưu lại 82 vị. Hắn nhìn thấy rất rõ, cũng đếm được cực kỳ rõ ràng!
Vừa nãy khi vạn tộc bức bách như vậy, Tô Vũ thầm nghĩ nếu đi hơn một nửa cũng chẳng hiếm lạ gì, thậm chí đi hai phần ba cũng chẳng sao, còn lại một phần ba cũng là chuyện hợp lý.
Nào ngờ lại là chưa tới một phần ba rời khỏi.
Không chỉ như vậy. . . Trong số 38 người kia, Tô Vũ dò xét một thoáng, có 30 vị là đi thật, còn lại 8 vị thế mà đang ẩn núp mai phục ở bên ngoài.
Đây là chuẩn bị khi nào đại chiến bùng nổ thì sẽ đột ngột tập kích?
Sách lược này tính toán không sai.
Trên thực tế, xem như rời đi chỉ có một phần tư.
Tô Vũ nhìn lên trời, trong lúc nhất thời hắn bất giác rơi vào trầm tư.
Một phần tư!
Có nhiều không?
Kỳ thật khá nhiều, có điều so với hắn suy nghĩ trước đó thì con số này lại là rất ít.
Đa thần văn hệ vốn cũng không quá được nhiều người chào đón, về sau Vạn Thiên Thánh lại sát lục tàn nhẫn một phen, cho nên lại càng thêm đắc tội vô số người, dưới tình huống như vậy, thế mà vẫn có 80 mấy người nguyện ý ở lại với đám Bạch Phong, đúng là khiến hắn ngoài ý muốn.
Tô Vũ nhận ra có kẻ rất sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi ấy.
Đối diện sinh tử tồn vong, hoảng sợ mới là bình thường.
Tô Vũ cũng từng thấy sợ hãi khi gặp được cường giả mà hắn không cách nào địch nổi.
Cho nên, đã sợ như vậy mà vẫn nguyện ý lưu lại, cái đó chính là huyết tính.
"Nhân tộc. . ."
Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, giờ khắc này, dù bản thân là Nhân tộc nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu không thôi, chủng tộc này quá kì quái!
Từ hai năm trước, hắn đã nghĩ cách để thoát khỏi Nhân tộc.
Nội đấu không ngừng, tranh chấp nội bộ không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có chuyện âm mưu tranh đoạt. . .
Thế nhưng tới thời điểm phải đối mặt ngoại địch, dù biết rõ chắc chắn phải chết, vẫn có người nghĩa vô phản cố đứng ra, trong khi rõ ràng trong số bọn họ, có những kẻ chẳng có nửa xu quan hệ với Bạch Phong.
Nhất là khi thấy những khác đã an toàn rời đi, không hề bị vạn tộc làm khó dễ, vậy mà những người này vẫn lựa chọn lưu lại.
"Phức tạp!"
So với vạn tộc thì Nhân tộc thật sự phức tạp hơn rất nhiều. Giờ phút này, những kẻ còn ở đây rõ ràng không phải là vì lợi ích hợp tác, mạo hiểm ở lại hiển nhiên chẳng có lợi ích gì, hầu hết bọn họ đơn thuần chỉ là vì một bầu nhiệt huyết mà quyết không rời bỏ đội ngũ.
Tô Vũ tự giễu, ta còn quá trẻ tuổi, có đôi khi hắn cảm giác mình đã nhìn thấu lòng người, nhưng rồi hắn lại phát hiện mình chẳng hiểu gì cả.