"Cần phải đi thôi!"
Tô Vũ lo Hà Đồ sẽ sớm lên tầng ba, cho nên hắn không thể dây dưa kéo dài thời gian thêm nữa. Thần quang trong mắt đã sớm quét qua quét lại một lượt. Bên trong nội thể của những người này, có vài vị có tinh huyết Nhật Nguyệt, hoặc là có Thiên binh bị phong ấn bên trong.
Những kẻ đó mới là mục tiêu trọng điểm, phần còn lại thì không cần quá lo lắng.
Văn Minh Chí chậm rãi hiển hiện, giết sạch là xong việc.
Nồi đen thì sẽ do Hà Đồ cõng!
Ngay tại thời điểm vạn tộc đang rục rịch chuẩn bị ra tay, bất giác có người mơ hồ cảm nhận được cái gì đó, vội ngẩng đầu nhìn lên trên.
Giờ phút này, trên bầu trời bỗng có hư ảnh một cuốn sách bao trùm.
"Đó là cái gì?"
Có người động tâm, là bảo vật sao?
Tại Tinh Vũ phủ đệ chưa bao giờ thiếu bảo vật, có đôi khi từ trên trời ngẫu nhiên rơi xuống bảo vật cũng không phải là không có.
Lúc bấy giờ, không ít người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm quyển sách kia.
Thần thánh!
Tràn đầy mùi vị thần thánh, mọi người đều cảm thấy đó chính là chí bảo, bởi vì phảng phất nó mang đầy ý vị đại đạo, mang theo hào quang văn minh.
Mơ hồ trong đó còn hiện ra từng đạo hư ảnh, giống như đang ghi chép lịch sử vạn tộc, văn minh vạn tộc!
Không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm gì!
Bởi vì Tô Vũ đang lượn lờ trên không trung đã bùng nổ thần văn chữ "Kiếp", làm suy yếu cảm giác nguy hiểm của tất cả mọi người. Một đám kẻ yếu mà thôi, mạnh nhất chỉ là Sơn Hải cửu trọng, một vị Nhật Nguyệt cũng chẳng có. Làm sao có thể địch nổi hắn?
"Bảo vật. . ."
Đám La Thái liếc nhìn nhau, có vẻ kia là một kiện Thiên binh!
Vả lại còn thần thánh vô cùng!
Không đơn giản!
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ thèm khát, dù ở bất kỳ đâu thì Thiên binh cũng là thứ cực tốt.
Long tộc Long Tịch cấp tốc truyền âm: "Trước hết giết Nhân tộc đã rồi lại phân chia Thiên binh sau, nếu bảo vật đã xuất thế thì sẽ không tùy tiện biến mất."
La Thái cũng gật đầu, quát: "Trước hết giết Nhân tộc rồi hẵng đoạt bảo vật!"
Đại chiến muốn bạo phát.
Nhân tộc bên này đều hết sức khẩn trương, chỉ riêng Hạ Hổ Vưu, Hoàng Cửu và Hoàng Đằng là thản nhiên đứng nhìn đám ngu ngốc vạn tộc sắp sửa đi chịu chết.
Đúng lúc này, bên trong quyển sách kia hiện lên từng đạo hư ảnh cự thú, khí tức lập tức tăng vọt, từng đạo hư ảnh Nhật Nguyệt hiện rõ, 100 đầu, 200 đầu, 300 đầu. . .
Trên không trung, sắc mặt Tô Vũ trắng bệch!
Văn Minh Chí không chỉ vận dụng lực lượng của chính nó, mà còn tiêu hao lực lượng của chủ nhân là Tô Vũ.
"Chư vị đạo hữu, cùng thăm dò văn minh, tìm kiếm quá khứ tương lai với ta đi!"
Hắn chậm rãi cất tiếng, sau một khắc, dưới tình huống đám sinh linh bên dưới vẫn chưa cảm ứng được nguy cơ, bỗng nhiên, 300 đầu cự thú trong nháy mắt lao ra!
Phốc phốc!
Các đạo hư ảnh nhanh chóng xuyên thấu thân thể những sinh linh kia. Một đám Lăng Vân Sơn Hải thì sao có thể địch nổi Nhật Nguyệt?
Chỉ vỏn vẹn vài giây, gần 300 vị cường giả vạn tộc đã mất mạng.
Trực tiếp bị hư ảnh thôn phệ!
Số cường giả vạn tộc còn sống sót chính là những kẻ sở hữu tinh huyết Nhật Nguyệt hoặc là Thiên binh trong cơ thể.
Có điều lúc này sắc mặt cả đám kịch biến, bởi vì những hư ảnh cự thú sau khi thôn phệ những người khác xong liền dồn dập lao về hướng bọn họ để trấn áp.
10 vị Nhật Nguyệt trấn áp một vị Lăng Vân hoặc Sơn Hải!
Nào có chỗ cho bọn họ phản kháng?
"Rống!"
"Gào!"
". . ."
Những con cự thú đều phát ra tiếng rống vui sướng.
Trong nháy mắt, tất cả sinh linh vạn tộc đã bị chúng thôn phệ.
Biến mất!
300 vị vạn tộc đã biến mất, không còn để sót lại dù chỉ là một mảnh vải.
Nhân tộc bên này chết lặng, nhất thời kinh hoảng đến sững người.
Nhân tộc bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Đây là cái gì?
Đầu óc bọn họ hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại nỗi hoảng sợ khủng khiếp đang ăn mòn đến từng tế bào cơ thể.
Thật đáng sợ!
Mà ngay một khắc này, Tô Vũ nghịch chuyển nguyên khiếu, hóa thành tử khí, hiện ra bộ dáng Tử Linh, phiêu nhiên hạ xuống, thanh âm lạnh lùng cất lên: "Quân chủ buông xuống, thương hại Nhân tộc, Nhân tộc lập tức tránh lui. Tộc ta nhất thống thiên địa!"
". . ."
Tử Linh!
Hoảng sợ, không dám tin!
Tử Linh?
Tầng ba lại xuất hiện Tử Linh sao?
Hơn nữa Tử Linh quân chủ còn xuất hiện?
Giờ khắc này, trong đầu Hạ Hổ Vưu vang lên thanh âm của Tô Vũ, cậu lập tức biến sắc, vội vàng quát: "Đa tạ đại nhân! Chư vị, rút lui, nhanh lên! Ban nãy ta đã nói rồi, tầng hai có mối nguy lớn, Hà Đồ quân chủ xuất hiện, sẽ sớm lên đến tầng ba, đa tạ đại nhân hỗ trợ. . ."
Tô Vũ lạnh lùng gằn từng chữ một: "Khi còn sống ta cũng từng là Nhân tộc, chỉ có thể kiệt lực hỗ trợ đến đây. Quân chủ mà tới thì ta cũng không dám phản kháng quân chủ chi lệnh. Rời đi!"
Nghe thế, trong đầu mọi người không tự chủ được hiện ra vô vàn suy nghĩ.
Có lẽ vị này là kẻ dưới trướng Hà Đồ.
Khi còn sống, ngài ấy là Nhân tộc.
Hiện tại ngài ấy đã khôi phục được một chút trí nhớ, cho nên lựa chọn giúp người cùng tộc giải quyết mối nguy, thế nhưng một khi vị Tử Linh quân chủ quân thượng Hà Đồ đến đây thì tất cả sinh linh đều phải chết.
Trong chớp nhoáng ấy, tất cả mọi người đều biến sắc.
Chạy!
Tử Linh quân chủ thế mà lại đi từ phía dưới lên đây.
Mà Tô Vũ trong mắt bọn họ cũng cực kỳ cường hãn, nhất kích đánh giết mấy trăm sinh linh vạn tộc, chỉ sợ cũng là nhân vật tiếp cận cấp bậc quân chủ.
Tần Phóng lấy lại bình tĩnh, vội chỉ huy: "Rút lui, cấp tốc rút lui!"
"Nhanh đi lên tầng bốn!"
Tần Phóng kinh hãi, run sợ không thôi. Tại sao lại có quân chủ buông xuống, nhất là từ tầng một đi lên?
Đáng chết, điều này không nên a!
Còn có, quyển sách họa kia rõ ràng tràn đầy lực lượng thần thánh, không ngờ lại thuộc về một vị Tử Linh!
Không dám tưởng tượng!
Mà âm thanh u lãnh của Tô Vũ tiếp tục truyền vang: "Nhanh chóng rời đi, tộc ta không sớm thì muộn cũng sẽ quân lâm thiên hạ! Khi đó Nhân tộc chính là kẻ địch của tộc ta! Ta đã là Tử Linh, không còn là người nữa. Chỉ duy nhất một lần này, tuyệt đối không có lần sau!"
Tần Phóng chấn động, cảm kích hét lên: "Đa tạ đại nhân!"
Đúng là người tốt!
Chết rồi mà vẫn còn nhớ rõ chính mình là Nhân tộc.
Tần Phóng là người có thực lực mạnh nhất ở đây, hắn phải có trách nhiệm, vội vàng mang theo những người khác rút lui.
Thấy đám Bạch Phong, Ngô Lam còn đang đứng đó, Tần Phóng nhịn không được quát: "Còn không mau đi đi!"
Bạch Phong muốn nói lại thôi, đi cái rắm, tiểu tử Tô Vũ chỉ đang lừa gạt các ngươi, ta đi làm gì?
Đương nhiên lời này thì anh không thể nói ra.
Nào ngờ, bên tai anh chợt vang lên thanh âm thúc giục của Tô Vũ: "Lão sư, ngài mau chạy nhanh đi, thật sự có Tử Linh quân chủ tới, không phải ta gạt người!"
Lời này vừa nói ra, Bạch Phong kinh hãi nhìn về phía Tô Vũ, ngươi nói thật?
Tô Vũ kém chút trợn trắng mắt!
Hắn biết ý tứ của lão sư, lão sư không ngờ là hắn lại đang nói thật chứ không phải lừa dối mọi người.
"Thật mà, ngài đi nhanh một chút! Lên các tầng cao hơn! Không chỉ một mình Hà Đồ mà còn có một vị Tử Linh quân chủ khác, đợi chút nữa ta cũng phải chạy trốn!"
Bạch Phong không nói hai lời, vội xách Ngô Gia và Ngô Lam lên bỏ chạy, cũng không cho hai người cơ hội mở miệng, càng không cho các nàng thời gian lưu lại.
Ngô Lam giãy dụa, cố gắng truyền âm cho Tô Vũ: "Ký lục và dụng cụ ở dưới có thứ tốt. . ."
Ngô Lam truyền âm một câu, người đã bị mang chạy.
Mà Tô Vũ cũng nhìn thấy nàng bỏ lại tại chỗ một ít dụng cụ cùng sổ ghi chép, xem bộ dáng là cố ý lưu cho mình.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều đã biến mất.
Cùng lúc ấy, tin tức Tử Linh xâm lấn đã truyền vang khắp nơi.
Đáng sợ!
Tử Linh quân chủ đến rồi!