Đại Hạ vương dở khóc dở cười, phất tay nói: "Nhìn cái gì, không phải con trai của ta! Thời đại thượng cổ thì Nhân vương là địa vị, là thực lực! Sau này chúng ta tự phong vương, không thể sánh với thời xưa. Còn tên mập mạp nhà ta thì không biết từ chỗ nào tìm ra được vài bức cổ thư, khăng khăng tự xưng là Hầu gia, hiển nhiên đó không phải chính hiệu, sợ rằng đại vương khai phủ chúng ta cũng là như thế!"
Đại Hạ vương!
Không sai, vô địch Nhân tộc bây giờ đều tự phong vương.
Mà trên thực tế, Nhân vương không phải là tôn xưng mà người bình thường có thể gánh nổi.
Hạ Hầu gia tự xưng Hầu gia, kỳ thật cũng có chút liên quan tới chuyện này.
Có điều nghe Đại Hạ vương nói thế, không ít người giật mình ngẫm lại. Nếu không có lời này của ông thì tất cả mọi người đều quên mất, kể ra thời đại ngày nay, hình như chỉ có mỗi Hạ Hầu gia xưng là Hầu gia, vả lại danh tiếng của danh xưng này còn không thấp.
Rất nhiều người, rất nhiều tộc đều biết.
Cho nên nhắc tới hai chữ Hầu gia, mọi người liền lập tức nghĩ đến Hạ Hầu gia.
Bên trong Liệp Thiên các, vị thư sinh kia hơi ngẩn ra, cuối cùng bật cười, chậm rãi nói: "Danh xưng Hầu gia. . . Cũng thành chê cười, thời thượng cổ đã qua, không cần phải xưng hô với ta như vậy nữa, gọi một tiếng Các chủ đi!"
Vạn giới hiện tại, nếu nói về vị cường giả thời đại thượng cổ nào còn sống tới ngày nay, vậy thì xem như y có thân phận cao nhất.
Là một vị Hầu gia được phong tước đúng nghĩa.
Phía trên y chính là vạn tộc Bán Hoàng và Nhân vương.
Bất quá, đấy đều là những danh hiệu được sắc phong, trong khi thời đại ngày nay, hầu hết Bán Hoàng đều là do người trước chết, người sau lên, tự phong Bán Hoàng, bao gồm cả lão Quy cũng thế.
Chân chính Bán Hoàng cần phải do Nhân Hoàng đích thân sắc phong thì mới tính, mặt khác, dù thực lực có đủ nhưng không được ban danh xưng mà dám tự tiện xưng hoàng thì đều là loạn thần tặc tử!
Bây giờ, không chỉ Nhân tộc mà vạn tộc đều tùy tiện xưng vương, thư sinh cũng lười nói, nếu đặt tại thời kỳ thượng cổ, cả Nhân cảnh hiện tại, kẻ duy nhất có hi vọng phong vương có lẽ chỉ có mình Đại Tần vương, bất quá vẫn còn kém một chút.
Thư sinh không nói gì, nhìn về phía hình chiếu của vị cổ lão cường giả kia, cụ thể là ai, đương nhiên trong lòng y hiểu rõ, có điều đã rất nhiều năm không gặp, chưa từng nghĩ đến lão vẫn còn sống.
Thư sinh nói khẽ: "Muốn tu phục Liệp Thiên bảng là chuyện gần như không có khả năng! Bất quá năm xưa khi Liệp Thiên bảng phá toái thì đã mất đi một ít đồ, nếu hiện tại có thể tìm được số đồ đó, dung nhập Liệp Thiên bảng, thì có lẽ có thể khôi phục một chút, ít nhất là có thể liên lạc thông tin nội bộ."
"Mất đi đồ vật?"
Có người nghi hoặc, có người bất ngờ.
Bảng danh sách cường đại như vậy mà lại từng bị phá toái, hiện tại không hoàn chỉnh sao?
Thanh âm của thư sinh lần nữa truyền vang: "Không sai, Liệp Thiên bảng bây giờ đã mất đi công năng quan trọng khi xưa, ấy là vô phương chủ động nắm bắt khí tức vạn giới, cần phải có liệp thiên bốn bộ tự đi tìm, dĩ vãng bảng danh sách sẽ không như vậy"
Thời kỳ xa xưa, Liệp Thiên bảng sẽ chủ động bao trùm chư thiên vạn giới, là chư thiên vạn giới chứ không phải chỉ vẻn vẹn một cái Chư Thiên chiến trường.
Bất kỳ cường giả hay thiên tài nào cũng đều phải lên bảng.
Thư sinh lần nữa nói: "Liệp Thiên bảng không hoàn chỉnh, thế nhưng bản tọa biết, ở Chư Thiên Vạn Bảo Lâu hẳn là có một mảnh vụn, nếu như hợp nhất thì sẽ có hi vọng liên thông Tinh Vũ phủ đệ."
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu!
Đẩy tổ chức Chứng Đạo bảng ra!
Nghe thế, ánh mắt không ít người hơi dị dạng, có điểm ngoài ý muốn.
Nghe nói sau lưng Chư Thiên Vạn Bảo Lâu có một trong các đại tộc Thần Ma Tiên duy trì, thậm chí là toàn bộ, cụ thể thì không có người nào biết rõ.
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu hành sự tương đối khiêm tốn, rất ít người biết tổng bộ của bọn hắn ở đâu, so với Liệp Thiên các còn có phần thần bí hơn, chẳng qua thực lực hình như không bằng Liệp Thiên các.
Lời này vừa nói ra, có vô địch lập tức mở miệng: "Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, nếu như chư vị có thứ Các chủ vừa nói thì không bằng ra mặt hiệp thương cùng Liệp Thiên các một thoáng, bây giờ chúng ta chẳng biết gì về tình hình bên trong Tinh Vũ phủ đệ, nếu có thể biết được đang xảy ra chuyện gì thì nhiều ít cũng có mấy phần ứng đối!"
"Lần này Chư Thiên Vạn Bảo Lâu cũng có người tiến vào, không biết Lâu chủ có ở đây không?"
". . ."
Chốc lát sau, hư không chấn động một cái, trong hư không, một vị trung niên béo lùn chắc nịch, có gương mặt khá phúc hậu hiện thân, tươi cười nói: "Ở đây, ở đây!"
Không ít người càng thêm cổ quái, thật đúng là đến rồi!
Nhưng vị này trông thật lạ mặt, rốt cuộc là ai?
Lâu chủ Chư Thiên Vạn Bảo Lâu?
Thuộc chủng tộc nào?
Mà lúc này bên trong Liệp Thiên các, thư sinh liếc mắt nhìn mập mạp vừa xuất hiện, thở hắt ra, "Nguyên lai là ngươi!"
Trước kia thư sinh từng suy đoán xem rốt cuộc ai là người dẫn dắt Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, nào ngờ lại chính là kẻ này, khiến y cũng thấy ngoài ý muốn, thư sinh mỉm cười nói: "Đa Bảo tướng quân, đã lâu không gặp!"
Vị mập mạp phúc hậu kia vui tươi hớn hở đáp: "Đúng vậy, rất lâu rồi, mạt tướng bái kiến Hầu gia!"
Dứt lời, vị này liền cười nói: "Được rồi được rồi, vẫn nên gọi ngài là Các chủ vậy. Các chủ, lời ngài nói ban nãy ta đã nghe thấy. Không dối gạt ngài, nhiều năm trước ta đúng là đã nhặt được một khối bảo vật, về sau ta sáng lập Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, xây dựng Chứng Đạo bảng cũng là dựa trên cơ sở này. Hiện tại nếu phải hợp nhất thì. . . Các chủ, đó là lấy mạng già của ta rồi. Mất đi Chứng Đạo bảng, Chư Thiên Vạn Bảo Lâu làm sao còn mở cửa được nữa."
Rất lâu sau, thư sinh mới mở miệng: "Ngươi nhặt được khối như thế nào?"
Trung niên mập mạp cười ha hả đáp: "Một khối khá lớn, phía trên có chữ. . ."
Thư sinh trong nháy mắt ngồi thẳng lưng lên, sốt ruột hỏi: "Chữ gì?"
"Lục!" (bút ký, ghi chép)
Vẻ mặt thư sinh khẽ động, "Cái kia. . . Chữ “Đồ” không nằm ở chỗ ngươi sao?" (Đồ 图: tranh vẽ, tranh ảnh)
"Không có!"
Trung niên đáp: "Ta thật sự không lừa Các chủ, chỗ ta chỉ có duy nhất một chữ “Lục”. Bằng không thì Chứng Đạo bảng cũng sẽ không thiếu tin cậy như thế, ngài không để ý thỉnh thoảng nó lại thiếu nhạy bén sao, chỉ cần người ta cố ý ẩn giấu thì ta bên này liền vô phương giám sát!"
"Vậy chữ “Đồ” đang ở đâu?" Thư sinh thì thào một tiếng.
Đồ Lục!
Đúng vậy, Liệp Thiên bảng vốn chính là một phần đồ lục, nhưng từ nhiều năm trước nó đã bị phá toái, mất đi hai bộ phận trọng yếu.
Hay nói thẳng ra là mất đi hai chữ “Đồ - Lục”.
Trung niên lên tiếng: "Các chủ, không thì ngài hỏi thử xem, ở đây có ai đang giữ chữ “Đồ” không? Ta thì thật sự không nhặt được."
Thư sinh bình tĩnh nói: "Ngươi có thể trả lại chữ “Lục” không? Ngươi cũng biết, vật này tuy không phải do ta làm chủ, thế nhưng ta chính là đại thiên giám sát. . ."
Trung niên tươi cười, "Các chủ nói đùa. Vả lại ta thấy chỉ cần tìm ra được chữ “Đồ”, hợp nhất nó về Liệp Thiên bảng thì đã đủ để đưa tin vào Tinh Vũ phủ đệ. Về phần chữ “Lục”. . . Thôi được rồi! Ta cũng biết vật này trước đó là do Các chủ chưởng quản."
"Aiiiz!"
Thư sinh than nhẹ một tiếng, "Ta cũng muốn hỏi thẳng, rốt cuộc chữ “Đồ” đang nằm trong tay ai? Nếu như lấy ra thì chắc chắn chúng ta có thể liên hệ với nội bộ Tinh Vũ phủ đệ."
Nghe thế, các vị cường giả hai mặt nhìn nhau.
Không ngờ Liệp Thiên bảng lại là một phần đồ lục (bản ghi chép bằng tranh ảnh), hơn nữa còn từng bị hư hỏng.
Trong mắt tất cả mọi người hiện giờ, Liệp Thiên bảng đã thần binh uy năng, có thể bao trùm cả Chư Thiên chiến trường đã rất lợi hại. Vậy nếu ở thời kỳ nó còn hoàn chỉnh thì sẽ cường đại tới cỡ nào nữa?
Còn về việc Các chủ Liệp Thiên các là một vị cường giả thời thượng cổ, cái này ít nhiều gì trong lòng mọi người đều đã đoán được.
Duy nhất không nghĩ tới chính là Lâu chủ Chư Thiên Vạn Bảo Lâu cũng là một vị cường giả thời kỳ thượng cổ, trước đây mọi người còn cho rằng đây là tổ chức do đại tộc Thần Ma khống chế.
Đa Bảo tướng quân!
Có vài người biết tình huống, thời kỳ xa xưa, dưới Nhân Hoàng là Nhân vương, sau nữa là Bán Hoàng, dưới nữa là Hầu, dưới Hầu lại là danh hiệu tướng quân, tỉ như lão Quy chính là Trấn Linh tướng quân.
Xét ra thì lai lịch của vị Lâu chủ ấy cũng rất phi phàm.