Bên trận doanh của Nhân tộc.
Đại Hạ vương ngoài ý muốn, ông nhìn thoáng qua vị Đa Bảo tướng quân kia, truyền âm hỏi người bên cạnh: "Ngươi có nhìn ra thực lực của hắn là gì không?"
Đại Chu vương nhìn một hồi, lắc đầu, truyền âm đáp: "Không rõ ràng, bất quá chỉ sợ không yếu, ngươi và ta đều không phải là đối thủ. . . Dạo gần đây đám đồ cổ này thường xuyên xuất đầu lộ diện, đây không phải chuyện tốt."
Mấy trăm năm qua các vị đại năng ấy đều bế quan, hoặc say ngủ, hoặc tu dưỡng tĩnh tâm. Nhưng hiện tại lại lần lượt xuất hiện.
Giám Thiên Hầu, Đa Bảo tướng quân, Thiên Cổ, Mệnh Hoàng. . .
Đại Chu vương còn đang nghĩ ngợi, nơi xa, bỗng nhiên có người hô: "Đa Bảo, Chư Thiên Vạn Bảo Lâu là do tiểu tử ngươi xây?"
Trung niên mập mạp nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy được một hư ảnh phía trên tòa thành cổ thì tươi cười chào hỏi: "Gặp qua Thiên Diệt huynh! Chê cười rồi!"
Thiên Diệt rất nhàn rỗi, mặc dù không ra ngoài được, nhưng nói mấy câu thì vẫn có thể.
Trước kia hắn không nói lời nào, đó là bởi vì người có tư cách khiến hắn muốn mở miệng quá ít.
Lúc bấy giờ, Thiên Diệt hứng thú, cười nói: "Ngươi đã lén nhặt đồ chơi của Giám Thiên Hầu rồi mà còn dám hiện thân, thực lực của lão gia hỏa này hết sức đáng sợ, cẩn thận hắn thủ tiêu ngươi, đoạt lại bảo vật!"
Đa Bảo tướng quân khẽ cười đáp: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, Thiên Diệt huynh nói đùa."
Thiên Diệt xì một tiếng, "Ngươi còn không tin ta. . ."
Hắn còn chưa nói xong, có người đã ngắt lời: "Đồ đần độn! Hắn đã có chỗ dựa chắc, sao phải sợ ai? Ngươi không biết Vạn Bảo lâu lưng tựa các đại tộc à? Cái tên này chắc chắn đã có thỏa thuận gì đấy với đám lão quỷ Thiên Cổ rồi!"
". . ."
Thiên Diệt sửng sốt nhìn qua Vân Tiêu cổ thành, "Vân Tiêu, ngươi biết à?"
Vân Tiêu không lên tiếng nữa, nói nhảm, đoán cũng đoán được.
Tốt xấu gì đã sống nhiều năm như vậy!
Đa Bảo cười gượng, "Không có chuyện đó đâu. . ."
Thiên Diệt quét mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Được rồi, coi như ta không thấy ngươi, không biết ngươi! Dù sao cũng là lão bối, lại phải dựa dẫm vào đám tiểu bối như Thiên Cổ càn quấy một chỗ, ta nhìn không nổi. Khi xưa ta thấy ngươi hoàn toàn có khả năng tiến vào Hợp Đạo, rác rưởi, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa thể tiến cấp."
Vẻ mặt trung niên hơi sượng, cười khan cúi đầu.
Thiên Diệt không tiếp tục để ý đến hắn, không muốn chơi với kẻ này nữa, không có ý nghĩa!
Thấy Thiên Diệt không để ý tới mình, Đa Bảo tướng quân cũng không mấy bận tâm.
Dù sao bây giờ đã không còn là thời đại thượng cổ.
Đa Bảo nhìn về phía Liệp Thiên các, đoạn hỏi: "Các chủ cũng không biết mảnh vỡ chữ “Đồ” đang nằm trong tay ai sao?"
Thư sinh yên lặng, nửa ngày sau mới chậm rãi cất tiếng: "Nếu ta đoán không sai thì Thiên Uyên tộc đang giữ chữ “Đồ”. Thiên Uyên tộc bên này là do Chú Mục chấp chưởng. Chú Mục, ra gặp mặt một lần được chứ?"
"Thiên Uyên tộc?"
Đa Bảo tướng quân hơi ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu rõ, "Thì ra là thế! Khó trách nguyền rủa chi thuật của bộ tộc này càng ngày càng mạnh, nguyên lai là lấy được chữ “Đồ”. Xem ra bọn họ đã mượn sức ảnh hưởng của nó để nguyền rủa không ít người."
Lời này vừa nói ra, hư không hơi hơi chấn động, lộ ra hư không bóng đêm vô tận, một vị cường giả toàn thân đen kịt, mặc một bộ áo bào đen bao trùm toàn thân, khẽ nói: "Quả nhiên không thể gạt được nhị vị tiền bối, đồ vật đích thật đang nằm trong tay ta. Có điều thời kỳ thượng cổ đã sụp đổ, chủ nhân Liệp Thiên bảng đều đã ngã xuống, vật này rơi vào tay người có duyên là chuyện hợp lý, Giám Thiên Hầu đại nhân cảm thấy thế nào?"
Thư sinh thở dài, "Các ngươi cầm thì cũng đã cầm, không cần phải giải thích với ta. Nếu thực lực ta đủ để đè áp, tất sẽ sớm thu hồi, thực lực không đủ, vậy thì đành phải tạm thời để bên chỗ các ngươi. Có điều nếu muốn truyền tin vào nội bộ Tinh Vũ phủ đệ, vậy ba bên phải hợp lại."
Cường giả Thiên Uyên tộc mỉm cười, "Được thôi, thế nhưng coi như hợp nhất thì cũng không phải một thể, trừ phi lại tìm Thần binh sư hỗ trợ rèn đúc, bằng không uy năng đại giảm, chưa chắc đã có thể đưa tin vào trong!"
"Thử một chút đi!"
Thư sinh cảm khái một tiếng, quả nhiên đồ vật không mất mà là có người hữu tâm nhặt được.
Vạn Bảo lâu một phần, Thiên Uyên Cổ tộc một phần.
Đáng tiếc, không dễ mà thu hồi lại.
Đa Bảo vẫn chưa tiến vào Hợp Đạo, thế nhưng cũng chỉ còn thiếu một chút!
Nhưng vị hậu bối Thiên Uyên Cổ tộc thì không tệ. Từ sau thời kỳ Đại Phá Diệt thứ nhất, ông ta là Bán Hoàng đầu tiên của Thiên Uyên tộc, tiến nhập Hợp Đạo cảnh. Bộ tộc này có thể truyền thừa từ thời thượng cổ đến tận bây giờ thì dĩ nhiên vẫn có mấy phần bản lĩnh.
Tuy rằng y có thể đối phó với bọn họ, mấu chốt là quá nhiều kẻ nhìn chằm chằm Liệp Thiên các, không mong gì Liệp Thiên bảng hợp nhất, thế nên một khi ra tay, chỉ sợ sẽ có kẻ nhân cơ hội đục nước béo cò.
Một lát sau, một quyển sách trôi nổi ở trên không.
Đa Bảo cùng Chú Mục nhìn nhau, đồng loạt lấy đồ vật ra.
Hai mảnh vụn!
Hai người đã sớm luyện hóa nó từ lâu, giờ phút này, chữ “Lục” và chữ “Đồ” to lớn nhanh chóng bay thẳng về hướng sách họa màu vàng kim.
Trong nháy mắt, ba thứ này nhanh chóng hợp lại.
Tuy rằng bị ảnh hưởng bởi khí tức của ba người, thế nên mức độ hòa hợp không quá hoàn hảo, có điều sau khi hai chữ cổ kia rơi vào trong sách họa thì vẫn khiến sách họa xảy ra dị tượng, nó rung lên dữ dội, chớp mắt sau đã bắn ra kim quang chói lọi khắp thiên địa!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, quyển sách họa tràn lan ra gợn sóng mạnh mẽ.
Từng đạo kim văn hiển hiện.
145 đạo, 148 đạo, 155 đạo. . .
Chỉ vài giây, kim văn đã lên đến 170 đạo!
Đến lúc này, quyển sách mới ngừng chấn động, an tĩnh trở lại, mà bốn phía, tiếng thở dốc kịch liệt của các vị vô địch khó có thể ẩn giấu.
Đây là Thần binh!
Hơn nữa còn là Thần binh vô cùng cường đại. Hiện tại vẫn còn chưa hoàn toàn tu bổ hợp nhất mà đã hiện ra 170 đạo kim văn, thế thì khó có thể tưởng tượng được vào thời toàn thịnh năm xưa, Liệp Thiên bảng rốt cục mạnh đến mức nào!
Khó trách Giám Thiên Hầu đã nói, thời kỳ thượng cổ, Liệp Thiên bảng có thể bao trùm cả chư thiên vạn giới chứ không phải chỉ mỗi Chư Thiên chiến trường.
Giờ khắc này, có một vài chữ viết như ẩn như hiện.
Liệp Thiên bảng, Chứng Đạo bảng!
Phía trên, mơ hồ còn có thể thấy cả Vĩnh Hằng bảng. . .
Bên trên Liệp Thiên bảng, đệ nhất vẫn là Ma Đa Na, có điều hiện tại nó đang mơ hồ muốn hiện ra tên của một người, bất quá lại không cách nào hiện được.
Có vẻ là vì có thứ gì đó đang che lấp.
Thư sinh cau mày, nhìn chằm chằm về phía cổ thành.
Bên kia, Lưu Hồng cũng bị động tĩnh lớn làm bừng tỉnh, nhìn ra ngoài, thấy thư sinh đang cách không quan sát mình thì lạnh cả người, gã gắng gượng giả bộ trấn định, tùy tiện liếc nhìn Thiên bảng như ẩn như hiện xa xa, cười ha hả nói: "Chẳng lẽ còn muốn hiện ra tên của ta? Đáng tiếc, xem ra hợp nhất chưa quá hoàn chỉnh, vả lại ta cảm thấy Liệp Thiên bảng đánh giá hơi phiến diện. Vì sao người gần chết thì lại vô phương vào bảng? Ta tin với năng lực của mình, ta thừa sức treo Ma Đa Na lên đánh!"
Lời này vừa nói ra, những người khác tuy khó chịu nhưng cũng không thể phản bác.
Nếu Thiên bảng mà tính hết thì đúng là Tô Vũ phải đứng đầu Thiên bảng. Tiếc rằng bây giờ hắn đã hóa thành Hoạt Tử Nhân, mà Liệp Thiên bảng thì còn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên không thể hiển lộ ra tên Tô Vũ.
Người khác không nghĩ gì, nhưng thư sinh vẫn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.
170 đạo kim văn!
Kỳ thật chênh lệch không quá lớn so với thời kỳ toàn thịnh.
Ấn theo lý thuyết thì dù là Tử Linh cũng phải nổi lên, huống chi Tô Vũ còn chưa triệt để biến thành Tử Linh!
Cổ quái!
Tô Vũ còn có những bảo vật khác có thể ngăn cản Liệp Thiên bảng nhìn trộm sao?
Thư sinh không nghĩ nhiều, bởi vì giờ khắc này, một phần bảng danh sách khác lại xuất hiện, thu hút hết sự quan tâm của tất thảy mọi người.