Nơi xa.
Tô Vũ sờ soạng, gõ gõ mãi, cuối cùng cũng đào ra một cái hố, cái hố vừa xuất hiện, hắn lập tức mỉm cười, ồ, ánh mắt ta quả là không tồi, thật sự có bảo vật này!
Đó là một cây Huyết Linh Chi rất lớn nằm ở phía sau rốn, không rõ được sinh ra như thế nào, cũng không biết có phải là một bộ phận trong cơ thể lão Chu hay không.
Nhưng đây thực sự là thứ tốt.
Vừa nhìn Tô Vũ liền biết thứ này không kém gì Long Huyết cổ thụ cướp được lúc trước, tuy rằng không thể dùng làm vật gánh chịu nhưng cũng là bảo dược!
Hào quang tỏa ra không quá rực rỡ, Tô Vũ đã phải kích phát nguyên khí nội hàm, vậy nên mới gây ra dị tượng ráng màu chiếu rọi tứ phương.
Khi Tô Vũ vừa đưa tay chạm lấy, hắn bỗng biến sắc, quát: “Lớn mật, ai dám đoạt bảo vật của ta!”
Một tiếng quát lạnh, một thanh trường kiếm xuyên thủng hư không đánh về phía bàn tay đang lao đến, bàn tay kia vừa chụp tới thì trường kiếm chấn động, cả người Tô Vũ run rẩy, phun ra một búng máu.
Tô Vũ giận dữ, “Lớn mật! Khốn kiếp! Ta đã canh giữ nơi đây mấy ngày, bây giờ thứ này mới thành thục, các ngươi coi thường Tiên tộc ta sao?”
Vừa dứt lời, Vũ Ba của Tiên tộc - vị Nhật Nguyệt bát trọng đối chọi với Hồ tổng quản lúc nãy liền đi ra từ hư không, quát: “Đủ rồi, đây là bảo vật của Tiên tộc, các ngươi muốn đối đầu với Tiên tộc à?”
Một lát sau, từ trong hư không, 7 – 8 vị Nhật Nguyệt cao trọng khác cũng xuất hiện.
Kẻ vừa ra tay là một tên Huyết Hỏa Ma tộc tóc dài đỏ thẫm. Nghe Vũ Ba nói thế, gã liền lùi lại một bước, có điều vẫn chưa chịu cho qua, “Thứ tốt, Huyết Linh Chi, rất thích hợp với chúng ta! Vị huynh đệ này không phải là Linh Hằng sao? Nhường cho ta đi!”
Tô Vũ lạnh mặt, lạnh lùng nhìn gã, “Ngươi đang nằm mơ! Ngươi nghĩ Đạo vương nhất mạch chúng ta dễ bắt nạt à? Ngươi đang coi thường Tiên tộc ta sao? Vũ Ba đại nhân đang ở đây mà ngươi dám đoạt bảo vật của ta?”
Vũ Ba nhíu mày, kỳ thật gã lười quản việc này, Linh Hằng thuộc mạch của Đạo vương, nhưng gã thì không phải, gã là mạch Cổ Tiên.
Nhưng tại Tiên tộc, mạch Cổ Tiên vốn là lãnh tụ của Tiên giới, cho nên gã vẫn phải quản.
Vũ Ba nói: “Đây là bảo vật do Linh Hằng phát hiện, Huyết Thái, nếu ngươi muốn thì ra ngoài rồi bàn, Huyết Linh Chi tuy là thứ tốt, có điều tác dụng không lớn đối với Tiên tộc, ra ngoài rồi thì có thể đổi, đừng gây thêm chuyện lúc này! Ngươi muốn Tiên Ma sống mái với nhau để Nhân tộc chiếm tiện nghi sao?”
Gia hỏa Huyết Hỏa Ma tộc vẫn nhìn chằm chằm không ngừng, bên cạnh, một vị cường giả Thủy Ma tộc liền lên tiếng can ngăn: “Huyết Thái, ra ngoài rồi bàn, Huyết Hỏa Ma tộc đã chết không ít, ngươi còn muốn thêm phiền sao?”
Hiện tại Huyết Hỏa Ma tộc đều không an phận.
Cướp đoạt cũng không thèm báo trước một câu.
Huyết Thái thấy những người khác đều nhìn gã thì hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Hy vọng hắn có thể giữ được. Linh Hằng, ngươi chỉ là một Nhật Nguyệt tam trọng, nên thức thời thì hơn! Ta chỉ cho ngươi mặt mũi lúc này mà thôi!”
Tô Vũ cất Huyết Linh Chi đi, thấy bọn họ còn đứng xung quanh thì nghiêm mặt hỏi: “Chư vị có thể rời đi rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Vũ Ba sửng sốt, “Mấy ngày nay ngươi vẫn ở đây ư?”
“Vừa vào liền canh giữ ở đây.”
Vũ Ba nhìn bốn phía, nhíu mày nói: “Ngươi may mắn đấy, đi mau, tập trung ở lối vào, chuẩn bị lên tầng bảy.”
“Tầng bảy?”
“Ngươi không mang Liệp Thiên bảng sao?”
“Không có.”
“Khó trách!”
Vũ Ba không thể không cảm khái, gia hỏa này vận khí không tồi, nếu vừa rồi mà bảo vật không xuất hiện, mọi người không tới đây thì hắn đã không biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu mọi người đi hết, chưa chắc hắn đã có cơ hội để lên tầng bảy, có lẽ sẽ bị Hà Đồ giết tại đây.
Dù sao cũng là Tiên tộc, tuy rằng không phải một mạch nhưng có thêm một vị Nhật Nguyệt tam trọng cũng không tồi.
Vũ Ba liền nói: “Đi thôi, đến nơi rồi nói, Đạo Thành cũng đang ở bên kia.”
Tô Vũ nhíu mày, “Lên tầng bảy ư? Tầng bảy mới nguy hiểm...”
“Phía dưới có Tử Linh quân chủ xuất hiện!”
Vũ Ba giải thích đơn giản một câu, sắc mặt Tô Vũ biến đổi, nhanh chóng đi theo gã, Vũ Ba lại cảm khái: “Vận khí của ngươi không tồi, chúng ta đang chuẩn bị rời đi rồi, nếu chúng ta đi hết thì một Nhật Nguyệt tam trọng như ngươi chưa chắc đã có hy vọng mở được thông đạo tầng bảy.”
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, “Mới mấy ngày mà đã xảy ra biến cố lớn như vậy, Vũ Ba đại nhân, một mạch của ta...”
“Đạo Thành và Bàn Hộc đã ở đó, ngoài ra thì... không thấy.”
Tô Vũ biến sắc, “Chỉ vậy thôi sao? Mạch chúng ta có hơn mười người tiến vào, trừ Thái Hòa đại nhân có khả năng đang ở tầng bảy, vậy chẳng phải những người khác đều đã chết hết rồi?”
Vũ Ba gật đầu, không sai!
Nhưng như vậy đã là không tồi!
Tính cả ngươi thì còn 4 người sống sót, không tệ.
Vị Thái Hòa trong miệng Tô Vũ là Nhật Nguyệt cửu trọng, chắc chắn y đang ở tầng bảy, không biết đã chết hay chưa, lỡ đâu bị vô địch vạn tộc giết rồi thì sao?
. . .
Một lát sau, Tô Vũ đã đi đến lối vào tầng bảy.
Đạo Thành nhìn thấy “Linh Hằng” thì vô cùng kinh ngạc, một vị cường giả Nhật Nguyệt tam trọng bên cạnh y thì hết sức vui mừng, “Linh Hằng, ngươi còn sống!”
Hiện tại thực lực của một mạch bọn họ không đủ, cũng may Linh Hằng còn sống, hắn còn cho rằng gã đã chết.
Tô Vũ cũng tỏ vẻ vui sướng khi gặp lại người quen, “Bàn Hộc, đương nhiên ta còn sống, lúc trước ta cũng muốn tìm ngươi, đáng tiếc… Thôi, không nói cái này nữa!”
Dứt lời, hắn chắp tay với Đạo Thành, thở dài, “Điện hạ, ta cũng mới biết chuyện...”
Đạo Thành hơi khom người, “Linh Hằng sư huynh không sao là tốt rồi, vừa rồi sư huynh tìm được bảo vật ư?”
Tô Vũ gật đầu, nhìn bốn phía, truyền âm cho hai người: “Huyết Linh Chi! Tuy không đạt tới yêu cầu của đại nhân, không phải cấp bậc vật gánh chịu, nhưng đổi với Huyết Hỏa Ma tộc thì có lẽ có thể đổi được một kiện vật gánh chịu!”
Nghe vậy, Đạo Thành và Bàn Hộc đều thấy kinh hỉ.
Thật ư?
Tô Vũ thấy không có người nào chú ý đến mình liền nhanh chóng nhét nhẫn trữ vật vào tay Đạo Thành, truyền âm nói: “Điện hạ, vừa rồi có không ít người chứng kiến, chắc chắn bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào ta, điện hạ hãy giữ nó, nhất định phải mang ra ngoài, đổi lấy một khối vật gánh chịu cho đại nhân!”
Đạo Thành đảo qua nhẫn trữ vật, trong lòng cả kinh, là Huyết Linh Chi cổ xưa!
Có khả năng thứ này thật sự có thể đổi lấy một khối vật gánh chịu từ Ma tộc.
Y nhìn Linh Hằng, ngữ khí cực kỳ cảm kích: “Linh Hằng sư huynh, đa tạ! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hiện tại có quá nhiều người nhìn, sau khi ra ngoài, Đạo vương chắc chắn sẽ không bạc đãi sư huynh!”
“Ừm!”
Tô Vũ tươi cười, vận dụng thần văn chữ “Thánh” khiến đối phương cảm giác hắn đáng giá để tín nhiệm.
. . .
Những người khác xung quanh đều không quá chú ý, bọn họ chỉ biết Linh Hằng đã thu hoạch được Huyết Linh Chi khiến không ít người hâm mộ.
Nhưng đó là chuyện của đại tộc, nào có liên quan gì đến ai.
Bên phía Nhân tộc lại càng không có ai để ý.
Chỉ riêng Hoàng Cửu là cảm thấy hồ nghi.
Kỳ lạ, gia hỏa này... Có phải là người ta đã gặp khi vừa truyền tống đến đây hay không?
Không phải đã chết rồi sao?
Lẽ nào là do Tô Vũ giả dạng?
Thôi, nàng cũng không chắc chắn lắm, bởi vì lúc ấy Tô Vũ giết người quá nhanh, nàng chưa kịp nhìn kỹ.
Nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một người giống kẻ trong ký ức của nàng khiến nàng bất giác liên tưởng đến Tô Vũ.
Lần này gia hỏa họ Tô kia muốn đặt bẫy Tiên tộc à?
Giả mạo Tiên tộc, xen lẫn trong đội ngũ Tiên tộc, hắn không sợ vô địch Tiên tộc phát hiện à? Đúng là không phải chỉ lớn gan bình thường!
Hoàng Cửu không xác định, nhưng lại có người… không, là có một cục lông khẳng định chắc chắn.
“Thơm quá!”
Cục lông nhỏ hít hít ngửi ngửi, nó bỗng nhiên có cảm giác Hương Hương còn thơm hơn trước, cách xa như vậy mà nó vẫn ngửi được mùi hương ngào ngạt, thật muốn ngậm Hương Hương trong miệng để liếm ghê!