Thật nhiều người!
Giờ phút này, Tô Vũ xen lẫn vào trong đội ngũ Tiên tộc thầm cảm khái trong lòng.
Không ngờ lại còn nhiều như vậy!
Ta và Hà Đồ đã giết không ít, vậy mà vẫn còn người rải rác hội tụ tới đây, đã gần 1500 người, tầng bảy có chừng 200 – 300 người đúng không, vậy tính ra phải còn ít nhất 1800 người.
Quả là sống rất dai!
Giết suốt vài ngày qua, Tô Vũ cảm thấy đã giết gần xong rồi, vậy mà còn đến một nửa vẫn sống sót.
Đã sắp đến ngày thứ năm!
“Quả nhiên, vạn tộc chính là rau hẹ, cắt mãi không hết, cắt vụ này xong lại có vụ khác, giết đến hiện tại mà vẫn không thấy bớt đi.”
Tô Vũ cảm khái trong lòng, nơi đây còn không ít Nhật Nguyệt cao trọng.
Nếu không phải hắn cần xen lẫn trong đội ngũ để an toàn lên tầng bảy, thì hiện tại hắn chỉ cần mở Dương khiếu là có thể xử lý toàn bộ, hình như kẻ mạnh nhất chính là Vũ Ba, ngoài ra thì không có Nhật Nguyệt cửu trọng nào khác.
Nhìn về phía Nhân tộc, có không ít người quen.
Quả nhiên lão Liễu đang ở đây, không biết ông ấy đã nghiệm chứng huyết mạch với Hoàng Cửu hay chưa.
Nếu Hoàng Cửu không phải người Liễu gia, vậy thì hắn nhất định phải xử lý.
Hiện tại có khả năng nàng ta đã biết thân phận hắn.
Trong lúc Tô Vũ còn đang suy tư, trong lòng đột nhiên hơi động, thần văn chữ “Kiếp” thoáng nhảy lên, trong hư không, dường như có một sợi dây vô hình xuyên thấu, xông vào biển ý chí của hắn.
Đương nhiên nó đã bị chặn ở ngoài Văn Mộ bia.
“Chuyện gì vậy?”
Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, đây là cái gì?
Giờ phút này Văn Mộ bia hơi rung động, chắn thứ kia ở bên ngoài, cũng vì thế nên Tô Vũ mới cảm nhận được thứ này có điểm tương tự với Liệp Thiên bảng tra xét lực lượng lúc trước, có điều không cường đại bằng, cảm giác lực lượng xuyên thấu hư không này không quá mạnh, thực ra phải gọi là hơi nhỏ yếu.
Tô Vũ tra xét rõ ràng, trong lòng ngẩn ra.
Đây là có người đang tra xét mình ư?
Thủ đoạn này rất đặc thù!
Hắn không dám chậm trễ, thần văn chữ “Tĩnh” lập tức hiện lên, truyền ra cảm giác “an toàn”, thần văn chữ “Thánh” huyền phù, truyền ra cảm giác “đáng tin”.
Tô Vũ ta là một chàng trai an toàn đáng tin cậy!
Có kẻ đang tra xét ta sao?
Là ai?
Nghĩ kĩ, trong lòng Tô Vũ chỉ nghĩ đến một người, là Đạo Thành!
Không đến mức đó chứ?!
Gia gia ngươi vừa mới đưa bảo vật Huyết Linh Chi cho ngươi rồi mà ngươi còn dám tra xét ta?
Nhưng hắn biết, trong Tiên tộc thì mạch của Đạo vương am hiểu thủ đoạn này nhất, có thể nói là bói toán, trên thực tế là tra xét địch nhân, xem xem có thể nhìn trộm cái gì hay không.
Tô Vũ không nhìn Đạo Thành, mặc kệ là ai, dù là địch nhân hay người nhà thì các ngươi đều có cảm thụ như nhau.
An toàn, đáng tin cậy!
Địch nhân tra xét, cảm thấy là người một nhà; người một nhà tra xét, vậy hoài nghi nhân sinh đi.
Lúc bấy giờ, Văn Mộ bia chặt chẽ bảo vệ biển ý chí của Tô Vũ, không cho bất cứ suy nghĩ nào thoát ra, chỉ có hai thần văn do Tô Vũ thi triển là đang cố gắng truyền ra tin tức mỏng manh như vậy.
Cảm giác rất mỏng manh!
Nhưng có lẽ lực lượng vô hình kia có thể cảm nhận được.
Quả nhiên, khi hai thần văn truyền tin tức như vậy trở lại, phía sau Tô Vũ, Đạo Thành chắp tay sau người, một thần văn không ngừng vờn quanh tay y, tản ra u quang nhàn nhạt.
Bên cạnh, Bàn Hộc lại không phát hiện điều gì.
Bởi vì Đạo Thành vẫn luôn thích chơi thần văn trong tay y, vẫn luôn như thế, cho nên mới không khiến người khác chú ý.
Quả thật Đạo Thành đang hoài nghi.
Bởi vì “Linh Hằng” tới quá trùng hợp.
Ngay khi mọi người muốn lên tầng bảy thì gã lại tới.
Tới thì cũng thôi, nhưng lại còn tìm ra bảo vật khiến không ít người nhìn thấy, dù sao Linh Hằng cũng là Nhật Nguyệt tam trọng, có thể không cẩn thận như vậy sao?
Cho nên dù Tô Vũ đã giao bảo vật cho y thì y vẫn không yên tâm.
Không thể nói rõ là không yên tâm ở điểm nào, trên thực tế, trong đầu có ý niệm nói rằng Linh Hằng rất đáng tin, nhưng mơ hồ có vẻ kì quái, cho nên lúc này Đạo Thành mới lẳng lặng tra xét.
Khoảng cách giữa y và “Linh Hằng” gần như vậy, y muốn bói toán.
Y vừa tính quẻ, vừa nhìn về phía “Linh Hằng”.
Mà Tô Vũ vẫn luôn truyền ra tin tức an toàn đáng tin cậy, một lát sau, hắn bỗng nhiên nhíu mày, nhìn khắp nơi, khí tức hơi dao động.
“Linh Hằng, làm sao vậy?”
Bàn Hộc thấy hắn có động tĩnh liền thuận miệng hỏi.
Tô Vũ vẫn nhíu mày, nhìn khắp nơi xung quanh, truyền âm cho hắn ta và Đạo Thành: “Cẩn thận một chút, không biết có phải đang có người theo dõi ta hay không, có thể vừa rồi đã thấy ta đoạt được bảo vật nên mới dò xét. Sau khi tiến vào tầng bảy, tốt nhất là chúng ta nên tách ra!”
Đạo Thành bình tĩnh, bói toán vài lần đều nhận được kết quả là an toàn, có thể tin tưởng.
Lúc này, y liền thu hồi thần văn, truyền âm đáp: “Sư huynh không cần lo lắng, Thái Hòa sư bá đang ở tầng bảy, lên đến đó sẽ an toàn!”
“Điện hạ quá sơ suất!”
Tô Vũ giáo huấn: “Điện hạ, tầng bảy là thiên hạ của vô địch! Thái Hòa sư bá chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng, ở trong mắt chúng ta tuy ngài rất mạnh, nhưng tại nơi đây, ngài ấy không chiếm bất cứ ưu thế nào. Điện hạ đừng chủ quan, đừng khinh thường địch nhân, có sai lầm chỉ có thể phạm một lần, không thể phạm lần thứ hai!”
Tô Vũ nói lời thấm thía, nhìn về phía Đạo Thành, vẻ mặt chờ mong, “Hy vọng điện hạ hãy nhớ kĩ, có vậy thì dù ta không ra ngoài được... Ta vẫn có mặt mũi đi gặp sư phụ.”
Đạo Thành lập tức thay đổi sắc mặt, truyền âm đáp: “Sư huynh nói quá lời, ta sẽ cẩn thận, sẽ không tái phạm sai lầm tương tự!”
Tô Vũ gật đầu, Bàn Hộc cười gượng, “Linh Hằng, ngươi ít nói vài câu đi, điện hạ biết mà, đừng lải nhải nữa.”
“Ta biết.”
Tô Vũ thở dài, gật đầu, “Chỉ là không muốn điện hạ... Ta luôn cảm thấy Đạo vương vực chúng ta bị người nhằm vào! Nói thật, ta hoài nghi có phải là người phe mình hay không, dù sao mấy năm nay thực lực đại nhân tiến bộ rất nhanh, đạo vực mở rộng, mà lần này lại bị lão Quy kia áp bạo nhị thân, chỉ sợ có người không muốn chúng ta sống sót trở về, mang vật gánh chịu dâng lên cho đại nhân.”
Đạo Thành lộ vẻ ngưng trọng, khẽ gật đầu.
Tô Vũ lại truyền âm: “Điện hạ, dù là Huyền Vô Cực thì điện hạ cũng phải cảnh giác, Huyền vương đại nhân và chúng ta... Chưa chắc thật sự một lòng.”
Đạo Thành hiểu rõ.
Ba người không nói nữa, lúc này, cả ba người đều có cảm giác “thiên hạ lạnh lẽo, chỉ có ba chúng ta là người một nhà”.
Đúng lúc này, phía trước, một đám thiên tài sau khi hiệp thương liền đưa ra quyết định: “Năm tộc Thần Ma Tiên Nhân Long, mỗi tộc phái ra một vị Nhật Nguyệt trung kỳ phụ trách mở thông đạo, duy trì lối đi. Tiểu tộc và cổ tộc nhanh chóng tiến vào tầng bảy trước, năm đại tộc chờ bọn họ đi xong thì luân phiên tiến vào!”
Hiện tại những người này đã đạt thành nhất trí, không hề trì hoãn.
Bên phía Tiên tộc, Vũ Ba nhanh chóng an bài, một vị Nhật Nguyệt ngũ trọng đi ra, trong 3 người Tô Vũ, thực lực Bàn Hộc khá cường đại, là Nhật Nguyệt thất trọng cho nên không cần làm phiền hắn ta.
Mà mục đích của Bàn Hộc là bảo hộ Đạo Thành, Tô Vũ thì không đến tứ trọng, cho nên không ai tới tìm bọn họ.