Năm vị cường giả của các đại tộc đồng loạt ra tay, cùng nhau quát khẽ một tiếng, mở ra thông đạo trong không trung.
Một xoáy nước lớn xuất hiện.
Không có thực lực Nhật Nguyệt trung kỳ thì ngươi không thể mở được xoáy nước ấy.
“Nhanh đến tầng bảy đi!”
Có người khẽ quát, nhưng đúng lúc này, có người lên tiếng: “Vị nào lưu lại một giọt tinh huyết thì có thể rời đi trước tiên. Sợ rằng tầng trên cũng có biến cố, đừng quên thông đạo Tử Linh nằm ở tầng bảy, cẩn thận có đi mà không có về.”
Một vị cường giả tiểu tộc đứng ra, cắn răng nói: “Ta lưu lại một giọt tinh huyết, nhưng... Ta muốn để lại cho Ma Đa Na đại nhân bảo quản, đại nhân đi lên thì chuyển giao cho ta!”
Người chết đi, tinh huyết sẽ có dị động.
Kẻ này không yên tâm giao cho người khác, nghĩ tới nghĩ lui quyết định giao cho Ma Đa Na, dù sao đối phương cũng là thiên tài tuyệt thế, nếu muốn giết mình thì không cần phải phiền toái như vậy.
Ma Đa Na nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
“Làm phiền đại nhân!”
Người nọ ngưng ra một giọt tinh huyết, ném qua cho Ma Đa Na, sau đó nhanh chóng bay lên lao vào xoáy nước.
Bên kia, Ma Đa Na trầm mặc thu hồi tinh huyết.
Chờ người nọ đi lên một hồi, gã mới mở miệng: “Tạm thời không sao, còn sống.”
“Được rồi, mọi người nhanh lên!”
Lúc này, các cường giả tiểu tộc cùng cổ tộc nhanh chóng bay đến xoáy nước.
. . .
Tầng bảy, cửa thông đạo.
Các vô địch huyền phù quanh lối đi.
Khi thấy người đầu tiên đi lên, một vị Tiên vương liền sốt ruột hỏi: “Chỉ có một mình người hay tất cả đều đang chuẩn bị đi lên?”
Bên ngoài truyền tin tức vào, nếu người phía dưới nhận được chắc chắn sẽ nghĩ ra thủ đoạn tự cứu.
Cường giả tiểu tộc kia vội đáp: “Hồi bẩm đại nhân, các tộc đều hội tụ ở phía dưới.”
“Còn bao nhiêu sinh linh?”
“Khoảng 1500.”
“...”
Tứ phương an tĩnh, có vô địch thở dài một tiếng, 1500.
Tầng bảy có bao nhiêu người?
Không đến 300!
Vậy là đã chết một nửa, đây là tổn thất vô cùng lớn.
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, tổn thất khó mà tưởng tượng. Bên phía Nhân tộc, bốn vị vô địch cũng lộ vẻ ngưng trọng, nhiều người đã chết như vậy!
Sau đó lại có thêm cường giả tiểu tộc cùng cổ tộc bay lên, không dám chạy loạn, đứng đợi tại chỗ, tiểu tộc không có vô địch tiến vào đều kinh hồn táng đảm, sợ bị vây giết.
Cường giả các đại tộc càng nhìn càng thấy sốt ruột.
Tiểu tộc và cổ tộc còn không ít người.
Đã gần 300 kẻ tiến lên đây.
Vậy chẳng phải là các đại cường tộc chỉ còn hơn 1000 người sống sót sao?
Xem ra tổn thất lớn nhất chính là cường tộc.
Lúc này, Tần Trấn cũng không nhịn được, truyền âm hỏi: “Tộc chúng ta tổn thất thế nào?”
Y chộp lấy một vị cường giả tiểu tộc, vô địch khác nhìn thoáng qua, không để ý.
Đám cường giả tiểu tộc cũng biết hiện giờ chỉ có thể dựa vào cường tộc, con chim bị Tần Trấn bắt đến không rên một tiếng, thậm chí còn chủ động bay sát lại gần y.
Không đợi Tần Trấn lặp lại thì nó đã nhanh chóng truyền âm đáp lời: “Chư vị đại nhân Nhân tộc, Nhân tộc tổn thất không nhiều, hiện giờ phía dưới còn gần 300 vị cường giả Nhân tộc còn sống, không kém gì Tiên tộc...”
Tần Trấn cảm thấy ngoài ý muốn, Nhân tộc sống sót nhiều như vậy?
Không sai, đúng là rất nhiều.
Bởi vì Tiên tộc có gần 700 gia hỏa đi vào, Nhân tộc ít hơn tận 200 người, kết quả, Nhân tộc vẫn còn sống sót những 300 người.
“Vậy Thần Ma thì sao?”
“Hơn 200 vị còn sống, hai tộc cộng lại miễn cưỡng đến 500 người...”
Quá ít!
Tần Trấn càng cảm thấy cổ quái hơn, y liếc mắt nhìn cường giả Thần Ma đối diện, quả nhiên, một vài cường giả Thần Ma cũng đang dò hỏi, nhận được tin tức thì sắc mặt đều hết sức khó coi.
Hạ Long Võ dặn dò: “Cẩn thận đi, Nhân tộc còn sống nhiều như vậy thì coi chừng sẽ bị vạn tộc nhằm vào!”
Vài vị vô địch gật đầu, nhanh chóng sốc lại tinh thần đề phòng.
Đó là sự thật!
Đối diện, một vị Thần vương lạnh lùng nói: “Nhân tộc may mắn thật, chẳng lẽ việc Hà Đồ xâm lấn có quan hệ với Nhân tộc? Cũng đúng, dù sao Hà Đồ là Nhân tộc tham gia triều tịch chi biến lần đầu tiên, không chừng vẫn còn nhớ rõ bản thân là Nhân tộc đấy!”
Bên phía Nhân tộc, Chu Thiên Phương mỉm cười đáp: “Đừng nói vậy, có nhớ cũng có làm được gì đâu. Nếu Tử Linh còn biết mình thuộc về tộc nào để giúp bản tộc, vậy hiện tại Tử Linh giới mở ra, ta nghĩ chắc vô địch Nhân tộc thượng cổ còn nhiều hơn các tộc khác, vậy nếu mở ra Tử Linh giới... Chư vị cảm thấy, Tử Linh sẽ để ý khi còn sống mình là chủng tộc gì sao?”
“Trong triều tịch chi biến lần đầu tiên, Hà Đồ suất lĩnh Tử Linh ra ngoài, chinh chiến chư thiên, sau này Hà Đồ không thể khống chế Tử Linh, Tử Linh cũng giết Nhân tộc, không phải sao?”
“Hừ!”
Thần vương hừ nhẹ, ánh mắt lãnh lệ, không nói thêm nữa.
Chu Thiên Phương cũng im lặng.
Đúng lúc này, có người đại tộc truyền tống lên đây.
Bên phía Ma tộc, một Ma vương nhíu mày, nhìn về phía các Ma tộc đi lên, quát: “Ma Đa Na đâu?”
Đám phế vật các ngươi vội vã đi lên làm gì?
Ma tộc vừa lên sợ hãi đáp: “Ma Đa Na đại nhân nói, kẻ yếu lên trước để tránh xảy ra phiền toái, các tộc đều đưa người dưới Nhật Nguyệt lên trước rồi mới đến Nhật Nguyệt.”
Nghe y nói vậy, mọi người liền thôi không chất vấn nữa.
Như vậy cũng tốt, tránh xuất hiện biến cố.
Bên phía Nhân tộc cũng có một nhóm người đi lên.
Từng đám đi lên, không bao lâu sau, mấy người Ngô Lam cũng lên đến nơi, đều cảm nhận được áp lực cực đại, nhanh chóng chạy về nơi xa, bọn họ nhìn thấy Hạ Long Võ cầm đao đứng gần đó, đề phòng các tộc khác tập kích.
Lúc này, có người nói: “Tần Phóng điện hạ và Ma Đa Na sẽ truyền tống cuối cùng, hy vọng trước khi truyền tống kết thúc, các vị đại nhân đừng động thủ!”
Đám người cuối cùng đều là tinh nhuệ các tộc.
Tần Phóng Nhân tộc, Huyền Vô Cực Tiên tộc, Ma Đa Na Ma tộc, Long Ánh Nguyệt Long tộc...
Tần Trấn gật đầu, vui vẻ nói: “Nam nhi Tần gia ta thật có trách nhiệm, không tồi!”
Dứt lời, y liếc nhìn Hạ Long Võ, cười đắc ý không ngừng, hình như con trai ngươi sắp lên rồi, mà con ta còn đang lưu thủ tọa trấn Nhân tộc kia kìa.
Thực lực Tần Phóng hơi yếu, nhưng các tộc đều có một vị Nhật Nguyệt đi cùng, bên phía Nhân tộc chính là Hồ tổng quản, thực lực ông khá mạnh mẽ.
Hạ Long Võ im lặng, cái này không có gì để phản bác.
Con y ở lại cũng vô ích, thực lực quá yếu, ở trong mắt vạn tộc thì tầm quan trọng cũng kém xa Tần Phóng, tranh cãi với Tần Trấn về vấn đề này không có ý nghĩa gì cả.
. . .
Tầng sáu.
Từng đợt truyền tống hoàn thành, rất nhiều người đã đi lên.
Cuối cùng cũng tới lượt đám người Tô Vũ.
Tô Vũ không nóng nảy chút nào, hắn cũng rất điệu thấp, giờ phút này, hắn đi cùng Bàn Hộc, mang theo Đạo Thành cùng bay lên không.
Khi bay đến xoáy nước, Tô Vũ rất muốn gọi một tiếng Thái Sơn... bất quá ngẫm lại vẫn quyết định từ bỏ.
Hiện tại điệu thấp đi, phía dưới còn không ít Nhân tộc đây.
Muốn giết người thì cũng không nên vội vã nhất thời.
Một lát sau, một đám Tiên tộc bay ra, truyền tống tiến vào tầng bảy.