Lúc Tô Vũ mở mắt thì thấy mình đã đứng trên một vùng đất rộng lớn.
Bốn phía, các vô địch đứng san sát, mấy người Tô Vũ vừa truyền tống lên, một Tiên tộc vô cùng cường hãn nhanh chóng bay tới, nhìn thấy Đạo Thành thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Tô Vũ và Bàn Hộc vội vàng khom người, “Bái kiến Thái Hòa đại nhân!”
Đó là Thái Hòa!
Cũng thuộc mạch Đạo vương, là người mạnh nhất tiến vào lần này, một vị cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng.
Đệ tử đích truyền của Đạo vương, là sư huynh muội với Minh Hòa.
Thái Hòa tươi cười nhìn thoáng qua ba người, khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Đạo Thành, nhẹ nhõm nói: “Tốt lắm, tốt lắm!”
Còn 3 người sống sót!
Tốt hơn cả kì vọng!
Nhìn thảm trạng của Tiên vương mạch khác, hắn sợ mạch Đạo vương cũng không còn người nào sống sót, may mà tính cả hắn thì vẫn còn 4 người.
Thái Hòa nhanh chóng truyền âm: “Tiên tộc có 5 vị Tiên vương, Huyền Hách Tiên vương cũng ở đây. Điện hạ, chúng ta đến chỗ Huyền Hách Tiên vương, đợi lát nữa... Điện hạ ráng tươi cười một chút.”
Sắc mặt Đạo Thành cứng đờ, khẽ gật đầu, nhìn về nơi xa, bên kia có một thân ảnh mơ hồ đang huyền phù trên hư không.
Huyền Hách Tiên vương!
Tổ tông của Cửu Huyền Tiên Tử, cũng là mạch mà trước đây Đạo Thành định liên hôn, thực lực Huyền Hách Tiên vương không bằng Đạo vương, chỉ là Vĩnh Hằng trung đoạn, nhưng ở đây cũng xem như cường đại.
Tiên tộc có 5 vị vô địch vào đây, thực lực Huyền Hách xem như mạnh mẽ trong số đó.
Nhưng Cửu Huyền đã chết, hiện giờ tuy mạch Đạo vương và mạch Huyền Hách chưa xé rách mặt, vẫn còn hợp tác, nhưng quan hệ không bằng lúc trước.
Trong lòng Tô Vũ lúc này đang thầm oán, lên tầng bảy thì hắn không còn ưu thế gì nữa.
Ở đây có vô địch!
Phiền toái!
Dưới mí mắt vô địch, cố gắng không bị phát hiện thân phận đã là may mắn, chứ đừng nói đến việc làm gì mờ ám.
Hắn vứt bỏ ý niệm, nhìn về phía hư không nơi xa.
Giờ phút này, hắn nhìn thấy một đóa hoa sen đang nở rộ trong hư không, đẹp không gì sánh được, rất giống Tiếu Khẩu Liên.
Cửu Diệp Thiên Liên ư?
Ở trên hư không?
Không ai đi ngắt lấy sao?
Tô Vũ hơi kinh ngạc.
Không chỉ mình hắn đang nhìn, mọi người đều nhìn đóa hoa sen kia, Thái Hòa vừa mang bọn họ đi về phía Huyền Hách Tiên vương, vừa truyền âm nói: “Kia chỉ là hình chiếu thời gian, Cửu Diệp Thiên Liên thật sự không ở đó, mà là ở trong cung điện bên dưới, đó là phủ đệ của một nhân vật cường đại thời kỳ thượng cổ, Cửu Diệp Thiên Liên ở trong phủ, mà trong phủ thì phiền toái rất lớn, bởi vì thông đạo Tử Linh ở ngay phía dưới đó.”
“Không chỉ thông đạo Tử Linh mà lối đi để tiến vào tầng tám cũng ở đó, nơi đó rất quan trọng, tầng tám nguy hiểm vô cùng, hiện tại Cửu Diệp Thiên Liên còn chưa hoàn toàn nở rộ, cho nên tạm thời không ai xông lên đoạt bảo.”
Mục đích của đám vô địch đến đây lần này đều là vì thứ kia.
Nhiều ngày qua, tranh đấu trên tầng bảy chủ yếu đều là vì thù riêng giữa các tộc, dĩ nhiên một phần cũng để giảm bớt đối thủ, có điều không xuất hiện tình huống vô địch tử chiến, tránh việc bảo vật còn chưa xuất hiện mà đã đấu đến ngươi chết ta sống!
Vừa đi vừa nói chuyện, mấy người mau chóng tới một đỉnh núi nhỏ cách đó không xa, giờ phút này, đỉnh núi bị san phẳng, một vị vô địch cường đại ngồi xếp bằng trong hư không, phía dưới cũng có một vài vị Tiên tộc khác.
Thái Hòa vội vàng nói: “Đại nhân, lần này xin phiền đại nhân che chở. Đạo Thành, còn không nhanh đến đây!”
Đạo Thành nhanh chóng tiến đến, cúi đầu, khom người nói: “Đạo Thành... bái kiến đại nhân...”
Huyền Hách Tiên vương thoạt nhìn già nua, khi Thái Hòa nói chuyện, lão không hề mở mắt, giờ phút này lão lại mở mắt nhìn về phía Đạo Thành, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, đạm mạc nói: “Xa lạ thế.”
Đạo Thành chua xót, “Bái kiến Huyền gia gia... Ta... Cửu Huyền nàng...”
“Không liên quan đến ngươi!”
Huyền Hách Tiên vương bình tĩnh nói: “Cửu Huyền bị Tô Vũ giết chết, bổn vương chưa tới mức chẳng phân biệt thị phi, sớm hay muộn Tô Vũ cũng phải đền mạng cho nàng! Đạo vương bị phá nhị thân cũng là vì người này, ngươi đã tìm được vật gánh chịu chưa?”
Đạo Thành lắc đầu, “Vẫn chưa, vật gánh chịu khó cầu, nhưng Linh Hằng sư huynh lấy được Huyết Linh Chi, có điều cũng không đủ...”
“Vậy đã là không tồi rồi.”
Huyền Hách Tiên vương đáp lại, nhìn về phía “Linh Hằng” và Bàn Hộc, cất lời: “Tầng bảy rất nguy hiểm, dù là ta thì cũng không dám nói mình sẽ bình yên vô sự. Ta và Đạo vương là bạn cũ, Đạo Thành tới đây, ta đương nhiên sẽ che chở. Nhưng một khi Cửu Diệp Thiên Liên nở rộ, chỉ sợ không thể phân tâm bảo hộ cho các ngươi! Còn nữa, nếu muốn tầm bảo trong tầng bảy thì cứ đi đi, những người khác cũng thế! Kẻ rời đi, bổn vương sẽ không nhúng tay vào phiền toái chỉ vì các ngươi.”
“Cẩn tuân đại nhân dạy bảo!”
Tô Vũ và Bàn Hộc vội vàng khom người thi lễ.
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng gầm rú.
Đám người Tô Vũ giật mình, vội quay đầu nhìn về phía cửa ra thông đạo, chỉ thấy trong hư không, một thanh trường đao ầm ầm rơi xuống, đánh bay một thanh trường kiếm.
Ngay sau đó, có mấy người xuất hiện ngay trước lối đi, chính là đám người Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh ôm quyền với Hạ Long Võ, mang theo Hồng Đàm và những người khác nhanh chóng bay về phía y.
Hạ Long Võ tỏa ra sát khí, y nhìn tứ phương, đặc biệt là tôn Tiên vương vừa ra tay, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Huyền Hách Tiên vương nhìn thoáng qua, mỉm cười, không thèm để ý, lão che chắn bốn phía rồi nói với người dưới trướng: “Thực lực Huyết Đồ vương không yếu, sau khi chứng đạo thì một bước tiến vào ngạch cửa Vĩnh Hằng trung đoạn... Lần này Nhân tộc có bốn vị Vĩnh Hằng tới đây, không có hy vọng đánh chết Nhân tộc trước mặt bọn họ đâu, trừ phi bọn họ đều chết.”
Lão lười nhúng tay, vị Tiên vương kia cũng chỉ thử một chút, bị Hạ Long Võ quát thì im lặng không nói gì.
Nếu Hạ Long Võ mặc kệ thì thuận tay giết.
Nếu y quản thì không cần vội vã nhất thời.
Lúc này, lại có mấy người tiến về phía Huyền Hách Tiên vương, Tiên tộc chỉ có 5 vị Tiên vương tới đây, hơn 300 vị Tiên tộc, không ít người lên tầng bảy là để mong được che chở, tầng bảy có 20 - 30 vô địch, tại đây không có cường giả bảo hộ thì đi đâu cũng đều nguy hiểm.
. . .
Đứng giữa một đám Tiên tộc, Tô Vũ vô cùng điệu thấp.
Hắn nhìn bốn phía, xem hoàn cảnh, trong lòng thì đang phán đoán rốt cuộc đây là chỗ nào của lão Chu.
Cuối cùng hắn mơ hồ đi đến một kết luận, trong lòng cảm thấy cổ quái.
Đây là mông của lão!
Đại khái vậy!
Vậy còn tầng tám và tầng chín thì sao?
Là chân à?
Hay là... không phải, hoặc là kỳ thật lão Chu không có chân?
Lão Chu còn tứ chi không?
Tô Vũ cũng chưa nhìn thấy hai tay của đối phương.
Nếu là chân, chẳng lẽ tách ra mỗi chân một tầng?
Nói cách khác, hắn đoán tầng tám, tầng chín sẽ có hai không gian.
Còn nữa, hắn nhìn theo vị trí Cửu Diệp Thiên Liên đang huyền phù, trong lòng âm thầm nghĩ, hình như đó là Thông Thiên khiếu?
Chà chà!
Nếu đúng là vậy, thế thì nơi này có thể dưỡng ra bảo vật tốt là chuyện rất hợp lý.
Thông Thiên khiếu liên thông trong ngoài, nơi trong ngoài giao hội ắt sẽ có nguyên khí hội tụ.
Nơi đây có thể dưỡng ra Cửu Diệp Thiên Liên là chuyện quá bình thường.
Hơn nữa nghe nói phía sau Cửu Diệp Thiên Liên cất giấu một thời gian thông đạo, điểm này không có mấy người biết, lão Quy biết là bởi lão đã sống rất lâu. Rất nhiều vô địch có mặt ở đây cũng chưa chắc đã biết, nhưng hình như bộ trưởng Thiên bộ cũng tới đây, vị này thì hẳn là rõ ràng.
Cửu Diệp Thiên Liên phải nở đủ 9 lần thì mới chính thức thành thục.
Tô Vũ đã nghe lão Quy nói vậy.