Càng lúc Tô Vũ càng tò mò muốn biết là ai đã xây phủ đệ tại đây, bởi vì kẻ đó quả thật không phải người tầm thường.
Thông đạo Tử Linh và lối đi lên tầng tám đều ở cùng một chỗ. Nếu trước kia từng tầng phủ đệ đều có chủ nhân riêng, vậy chắc chủ nhân của tầng bảy là một trong số những người mạnh nhất.
Nếu không lầm thì tầng tám là tổng bộ hội nghị, là nơi nghỉ của Bán Hoàng, Nhân vương cổ xưa, đương nhiên cũng có một ít người hầu sẽ ở lại tầng tám.
Nhưng mấy điều này đều không quan trọng. Quan trọng là, lão Chu có đánh rắm không?
Xây phủ đệ ở ngay vị trí ấy ấy của người ta, nếu lão Chu xì hơi một cái. . . Mọe nó, vậy không phải phủ đệ sẽ xong đời sao?
Cơ mà nhiều năm như vậy Tinh Vũ phủ đệ vẫn còn tồn tại, hẳn là không xảy ra chuyện đánh rắm đâu.
Tô Vũ và mấy người Đạo Thành cùng lui sang một bên.
Đến lúc này, người vẫn chưa lên hết.
Tô Vũ đang tính toán làm cách nào để cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên.
Khó khăn cực lớn!
Ngươi muốn tranh cướp với 20 - 30 vị vô địch, vậy thì chỉ có thể mượn dùng ngoại lực.
Ví dụ như lực lượng Tử Linh!
Bên kia có thông đạo Tử Linh, chỉ cần người ở đây vi phạm quy tắc thì có lẽ Tử Linh sẽ xuất hiện. Một khi Tử Linh hiện thân, vậy thì nơi này sẽ không khác mấy so với cổ thành.
Theo một nghĩa nào đấy thì rất có thể phủ đệ cũng chính là một loại cổ thành.
“Không phải là phủ đệ của lão Quy chứ?”
Không, không phải, nếu là của mình thì lão Quy đã sớm nói, vả lại cũng đâu cần xây thêm Hồng Mông thành. Còn nữa, nơi này vốn không có người cư trú, vậy thì ai sẽ trấn áp thông đạo?
Lão Chu ư?
Hay ai khác?
Hẳn là phải có cái gì đó trấn áp, nếu không thì tử khí đã lan tràn từ lâu, tầng bảy không thể nào tường hòa yên bình như vậy.
“Có lẽ có một vị cường giả trấn áp thông đạo ở tầng bảy? Hoặc là thứ gì đó? Thứ trấn áp thông đạo chắc chắn không bình thường, ít nhất phải có thực lực vô địch... là Thần binh sao?”
Nếu là Thần binh, có lẽ sẽ có lực lượng vô địch.
Tô Vũ nghĩ rất nhiều.
“Tốt nhất là gọi Tinh Nguyệt tới đây. Mà thôi, Tinh Nguyệt không nghe lời, gọi tới cũng không nghe lời ta.”
Tô Vũ thầm thở dài, Tinh Nguyệt có thể tới đây, nếu tự mình mở ra đường truyền tử khí, có khả năng Tinh Nguyệt sẽ nhanh chóng đuổi tới, định vị nơi đây, tiến vào thông đạo bên này.
Vấn đề là nàng không nghe lời!
Hắn còn đang nghĩ ngợi, thì bên kia nhóm người cuối cùng đã lên đến nơi, bên phía Nhân tộc, Tần Phóng và Hồ tổng quản đi tới, bốn vị vô địch lập tức hộ tống Nhân tộc nhanh chóng rút đi!
Các tộc chỉ có 1 – 2 vị vô địch cũng vậy, nhanh chóng mang tộc nhân rời khỏi lối vào.
Huyền Hách Tiên vương yên lặng nhìn Nhân tộc tụ tập, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Một lát sau, lão nhìn về phía vài vị Tiên vương khác, truyền âm nói: “Dàn xếp bọn tiểu bối xong rồi nghĩ cách đối phó Nhân tộc! Ngoài ra, cũng phải nghĩ cách giải quyết vị Thiên bộ Liệp Thiên các kia. Nếu không chúng ta đừng hòng tranh với lão!”
Mấy vị Tiên vương không hé răng, gật gật đầu.
Đám tiểu bối vừa tới tầng bảy đều là dòng chính của các đại Tiên vương, thân phận rất quan trọng, không thể chết hết, nếu không thì bọn họ cũng không cần chờ đón chúng ở đây.
Đưa bọn chúng đến nơi an toàn rồi lại tính tiếp.
Bằng không khi ra tay đoạt bảo sẽ bị vướng víu hạn chế.
Một vị Tiên vương nói: “Không nên tách ra, cứ ở cùng nhau đi, chúng ta đưa bọn họ qua bên chỗ phủ đệ của Tề Vân Hầu là được. Tề Vân Hầu là cường giả Tiên tộc, phủ đệ của ngài ấy an toàn với Tiên tộc, dàn xếp xong thì chúng ta lại thương lượng tiếp!”
“Được!”
“Cũng phải chú ý đến Hà Đồ, một khi y lên đây thì sẽ rất phiền toái!”
“Được, dàn xếp xong rồi hãy hiệp thương cùng các tộc, Hà Đồ không đáng sợ, chỉ sợ y mở ra thông đạo Tử Linh, tiếp dẫn các vị Tử Linh quân chủ khác, lúc ấy mới là đại phiền toái!”
Thực lực bản thân Hà Đồ rất mạnh, nhưng vạn tộc hợp lại thì vẫn có thể đối phó, mấu chốt là khi y lên tầng bảy, y có thể sẽ mở ra thông đạo Tử Linh, tiếp dẫn các vị Tử Linh quân chủ khác đến đây, vậy thì rất đáng sợ!
Tử Linh giới có bao nhiêu Tử Linh quân chủ, không ai rõ ràng.
Nếu tiếp dẫn 10 vị Tử Linh quân chủ đến đây thì tất cả người ở tầng bảy đều sẽ xong đời.
Cho nên dù các tộc đều bận rộn dẫn người đi thì vẫn không quên việc giám sát lối đi. Có vô địch ở lại canh gác, đề phòng Hà Đồ lên đây, không thể để y có cơ hội đến gần thông đạo Tử Linh.
. . .
Giờ khắc này.
Bên ngoài.
Đã được một quãng thời gian không xuất hiện hiện tượng lối đi đứt gãy nữa, cường giả bên ngoài cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ người bên trong đã thu được tin tức, có lẽ là đang tìm cách tự cứu.
Cũng có thể là bọn họ đã lên đến tầng bảy, nơi đó có vô địch nhiều nên tạm thời không xảy ra tranh đấu.
Có vô địch cười nói: “Rất tốt, chắc đã đến tầng bảy rồi! Ít nhất sắp tới sẽ không xảy ra việc tử thương thảm trọng như trước, Hà Đồ muốn lên tầng bảy cũng không dễ dàng gì!”
“Đừng quá lạc quan, hy vọng đám gia hỏa bên trong đừng nhất thời ngu ngốc mà tranh đấu, ít nhất phải giải quyết xong mối nguy Hà Đồ đã. Bằng không một khi để y mở ra lối đi Tử Linh thì số lượng người chết sẽ còn khủng hoảng hơn!”
“Bạch ngọc môn không chấn động, hiện tại không thể đưa tin vào, thật đáng lo. Các chủ, thật sự không có biện pháp đưa tin khi không chấn động sao?”
Thư sinh nhàn nhạt đáp: “Nếu dung nhập hai mảnh nhỏ khác thì có hy vọng.”
Nghe vậy, mọi người không nói gì.
Không có khả năng.
Đa Bảo tướng quân và Bán Hoàng Thiên Uyên tộc sẽ không đáp ứng.
. . .
Cùng lúc đó.
Tinh Hồng cổ thành.
Tinh Hồng trông thấy Tinh Nguyệt có vẻ rục rịch muốn rời đi thì liền tò mò hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Đi giết Tô Vũ!”
Tinh Nguyệt hết sức vui sướng, “Hà Đồ tấn công từ dưới tầng lên, có lẽ sẽ mở ra thông đạo Tử Linh, sau khi thông đạo mở ra, nếu có thể tránh được quy tắc thì ta liền giết chết tiểu tử đáng ghét đó.”
“...”
Tinh Hồng im lặng, hồi lâu sau mới can ngăn: “Ngươi đừng chạy loạn, Tử Linh giới rất nguy hiểm, dù tới được bên kia thì nơi đó cũng có không ít Vĩnh Hằng, Tinh Vũ phủ đệ cũng nguy hiểm không kém, lỡ đâu ngươi mà chết, Tô Vũ được giải thoát thì sao?”
Ngươi không thể chết được!
“Câm miệng!”
Tinh Nguyệt giận tím mặt, ngươi đang nhục nhã ta à?
Ngươi sợ ta chết, nguyên nhân là vì nếu ta chết, Tô Vũ sẽ được thoát thân.
Lời lẽ này thật quá đáng, ngươi đang nhục nhã một vị Tử Linh quân chủ vĩ đại ư?
Tinh Hồng không quá để ý, lại nói: “Không thì cứ đợi tại đây đi. Nếu Tử Linh quân chủ khác tới, ta sẽ đuổi đi, chỉ để ngươi ở đây thôi, dù sao ngươi cũng là bá chủ một phương, ngươi đến lĩnh vực của Tử Linh quân chủ khác mà thực lực ngươi lại không đủ thì sẽ rất nguy hiểm...”
“Khốn kiếp, ngươi vẫn dám tiếp tục nhục nhã bổn tọa?”
Tinh Nguyệt giận dữ: “Bổn tọa nhất định phải đi giết Tô Vũ, vốn chỉ muốn đi xem, hiện tại ta quyết rồi, ta phải giết hắn!”
Tinh Nguyệt mang theo sự phẫn nộ vô biên nhanh chóng rời đi.
Khinh người quá đáng!
Tinh Hồng câm nín, ta nói nghiêm túc mà, ngươi chạy cái gì.
Ở đây ngươi sẽ được an toàn, đi ra ngoài, Tử Linh giới có rất nhiều vô địch Tử Linh, ngươi không sợ chết sao?
“Nếu ngươi gặp nguy hiểm thì nhớ báo cho Tô Vũ một tiếng, có lẽ hắn sẽ có biện pháp cứu ngươi. Tuyệt đối đừng chủ quan!”
Tinh Nguyệt đã đi xa lại rít gào phẫn nộ.
Tinh Hồng, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Hết lần này đến lần khác nhục nhã ta!
Ta gặp nguy hiểm, ngươi bảo ta tìm Tô Vũ ư?
Đây mà là tiếng người à?
À quên, Tinh Hồng vốn không phải là người!
Mang theo phẫn nộ, mang theo sự không cam lòng, xấu hổ và giận dữ, Tinh Nguyệt càng chạy càng nhanh. Nàng quyết định phải đến Tinh Vũ phủ đệ, đi ra ngoài từ lối đi ở tầng bảy, sau đó xử lý Tô Vũ, để tất cả mọi người biết rằng Tử Linh quân chủ chính là quân chủ!
Tô Vũ chỉ là tiểu nhân vật!
Ta có thể tránh quy tắc, nhẹ nhàng giết hắn!
“Aiiiz, thật không nghe lời!”
Tinh Hồng thở dài, ngồi yên xem diễn không phải là vui rồi sao? Sao cứ phải qua bên kia làm gì? Ngươi cho rằng bên kia an toàn lắm à?
Nghĩ gì vậy?!
Hà Đồ không phải thứ tốt, cẩn thận y lợi dụng ngươi.