“Chẳng kẻ nào làm ta bớt lo cả!”
Tinh Hồng nhắm mắt, Tô Vũ chạy rồi, Tinh Nguyệt cũng mới chạy, giờ ai chết thì cũng đều phiền toái.
Tô Vũ chết thì không cần phải nói.
Tinh Nguyệt mà chết, Tô Vũ bị buộc thoát ly thân phận, không thể ở cổ thành nữa, khi đó ai sẽ tới thay đổi hắn?
Hà Đồ ư?
Đừng đùa, không có quy tắc cổ thành bảo hộ, sao Hà Đồ lại muốn cải tạo hắn thành Hoạt Tử Nhân, dứt khoát biến hắn thành Tử Linh không tốt hơn sao?
Tinh Hồng có chút ưu thương.
Tính ra y có vài phần tín nhiệm, vài phần tự tin với Tô Vũ, Tô Vũ khó chết, nhưng Tinh Nguyệt thì khó nói lắm, có lẽ Tinh Nguyệt sẽ chết trước hắn cũng không chừng.
Sao không có kẻ nào để ta bớt lo hết vậy? Mới an lành được có mấy ngày thôi mà.
. . .
Tinh Vũ phủ đệ.
Tầng bảy.
Năm vị Tiên vương, một vị ở lại trông giữ lối đi, bốn vị khác tụ tập cùng nhau, không tách ra nữa.
Bọn họ mang theo 300 thành viên Tiên tộc còn lại nhanh chóng đi đến một tòa phủ đệ giống như thành trì nhỏ.
Đúng vậy, tầng bảy cũng có phủ đệ.
Mấy tầng khác thì hiếm thấy.
Thật ra cũng có, nhưng sau này đã bị người vào tầm bảo hủy hoại dần tới khi mất hẳn dấu vết.
Chỉ có tầng bảy, năm xưa nơi đây là chỗ ở của đại nhân vật, có cấp bậc hầu gia, kém nhất cũng là cường giả cấp bậc tướng quân cư trú.
Cho nên phủ đệ cực kỳ vững chắc, không dễ bị phá hủy.
Tầng bảy có thông đạo Tử Linh, mọi người lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
. . .
Đến trước cửa phủ đệ, biển đề thượng thư, không phải văn tự chủng tộc đặc thù mà là ý chí chi văn.
“Tề Vân điện!”
Có người lẩm bẩm, vị Tiên vương phát hiện nơi này tên là Nguyệt Thực Tiên vương, lúc này, y nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, đây là phủ đệ của Tề Vân Hầu, một vị hầu gia Tiên tộc thời đại thượng cổ. Tại thời đại xưa kia đều phân chia cấp bậc rõ ràng, chư thiên vạn tộc có Hoàng, có Bán Hoàng, có Nhân vương, có Hầu, có phong hào tướng quân, có tướng quân vô danh... Bọn họ chính là cường giả cao cấp thời đại thượng cổ, kế tiếp mới đến người tu đạo bình thường.”
“Bán Hoàng...”
Trong một đám Tiên tộc, Huyền Vô Cực tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, thực lực cũng mạnh, nhưng thiếu vài phần câu nệ, tổ tông Huyền vương của hắn không tới đây, nhưng Nguyệt Thực Tiên vương là bạn tốt của ngài ấy.
Lúc bấy giờ, Huyền Vô Cực cảm khái: “Bán Hoàng... Ta từng xem một vài ghi chép, tại thời thượng cổ, chỉ có Nhân Hoàng mới xưng Hoàng, tộc ta hay tộc khác dù có cường giả mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể xưng là Bán Hoàng. Bán Hoàng, thật châm chọc, mà nay Bán Hoàng vẫn sống, Nhân Hoàng đã qua đời, Nhân tộc cũng không còn dáng vẻ huy hoàng năm xưa.”
Vạn tộc thừa nhận địa vị thống trị của Nhân tộc ở thời thượng cổ, cũng chính vì vậy nên bây giờ bọn họ mới không cho phép Nhân tộc thống trị vạn tộc lần nữa.
Nguyệt Thực Tiên vương nói: “Không có bất kỳ chủng tộc nào có thể hưng thịnh muôn đời! Nhân tộc là thế, Tiên tộc... Ai biết, triều tịch chi biến tiếp theo sẽ thế nào? Cho nên đám tiểu bối các ngươi đều phải nỗ lực! Hiện giờ Tiên tộc cường đại là kết quả của việc lớp cường giả cổ xưa ngủ đông, nhẫn nhục chịu đựng! Thời đại thượng cổ, Tề Vân Hầu cũng là cường giả Hợp Đạo cảnh, cường đại vô biên, nhưng cũng chỉ đành an phận một góc ở trong cái gọi là Tinh Vũ phủ đệ này, không được trở về Tiên giới...”
Y chê cười, “Ngươi cho rằng Hợp Đạo thích ở lại đây ư? Mặt trên có nghị viên, trên nữa còn có Nhân Hoàng, ai muốn ở lại nơi quỷ quái này chứ, sống như tù nhân vậy! Nhưng thượng cổ quy tắc nghiêm ngặt, Nhân Hoàng nhất thống chư thiên, để hạn chế cường giả các tộc, người tới Hợp Đạo gần như không thể rời khỏi Tinh Vũ phủ đệ, trừ khi có nhiệm vụ, nếu không đều phải ở trong Tinh Vũ phủ đệ, kể cả Bán Hoàng cũng đều là con tin! Cho nên khi đại biến buông xuống, tất cả đều đã chết!”
Y lắc đầu, thở dài một tiếng, “Vài người bên ngoài may mắn còn sống, cường giả bên trong Tinh Vũ phủ đệ thì lại chết sạch không còn một ai! Mà những người đó mới là tinh hoa của toàn bộ chư thiên vạn giới, mới là cường giả tinh anh của vạn tộc, đáng tiếc đều đã vùi thây trong lần đại biến đó!”
Cảm khái sâu sắc!
Các cường giả mạnh như vậy đều không còn.
Thượng cổ đã bị hủy diệt như thế.
Giám Thiên Hầu có nhiệm vụ bên ngoài, lão Quy cũng vậy, cho nên những người này mới may mắn còn sống sót, còn lại, vô số các vị đại năng khác đều đã chôn vùi ở đây, cụ thể chết ở đâu thì không ai biết.
Bởi vì không ai phát hiện ra thi thể vô địch ở trong Tinh Vũ phủ đệ.
Nghe Nguyệt Thực Tiên vương đề cập đến chuyện này, Huyền Hách Tiên vương liền cười bảo: “Được rồi, đã là chuyện năm nào rồi, nhắc đến làm chi?”
Dứt lời, lão nhìn về phía những người khác, nhàn nhạt nói: “Tầng bảy khác mấy tầng bên dưới, nguy hiểm rất nhiều. Không có việc gì thì đừng chạy loạn, nhưng nếu muốn đi tầm bảo, đi tìm cơ duyên thì chúng ta sẽ không ngăn cản các ngươi! Mỗi người đều có cơ duyên của chính mình, có lẽ việc các ngươi không chết đã là đại cơ duyên! Ở trong phủ đệ này thì sẽ an toàn hơn, phần lớn các phủ đệ vẫn còn hoạt động được, Tề Vân Hầu phủ cũng vậy, đại trận vẫn còn, sau khi khởi động thì cần có người bên trong chủ động mở ra thì kẻ bên ngoài mới có thể tiến vào, nếu không, Vĩnh Hằng tầm thường cũng khó đánh vỡ...”
“Đây là điều đầu tiên ta cần nói cho các ngươi biết!”
“Thứ hai, đừng đến khu vực Cửu Diệp Thiên Liên! Bên kia cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là không được bước vào phủ đệ có Cửu Diệp Thiên Liên, đó là Cung Vương phủ! Trong Cung Vương phủ có thông đạo Tử Linh, có quy tắc tương tự cổ thành...”
Sắc mặt Huyền Hách Tiên vương lộ vẻ trịnh trọng, “Giết chóc ở đó dễ dẫn ra Tử Linh! Hơn nữa có khả năng đều là Tử Linh cấp bậc quân chủ, tuyệt đối đừng tự tiện xông vào!”
“Thứ ba, đừng đi vào các phủ đệ khác, dù là tầm bảo thì cũng phải cẩn thận, đặc biệt là những phủ đệ không thuộc về Tiên tộc, một khi xông nhầm vào trong thì chắc chắn sẽ phải chết!”
“Thứ tư, nhớ kỹ, đừng đi đến tầng tám, lối vào tầng tám ở gần Cung Vương phủ, cách thông đạo Tử Linh không xa. Tuyệt đối đừng tự tiện đến đó. Cho dù các ngươi có tự tin, cảm thấy chính mình sẽ không sao thì cũng đừng ngu ngốc mà đi chịu chết. Trong tình huống bình thường, muốn vào tầng tám thì phải là nhân viên trở về báo cáo công tác!”
“...”
Thái Hòa có chút nghi hoặc, cung kính hỏi thăm: “Đại nhân, báo cáo công tác... Ý ngài là...”
“Tầng tám là nơi tổ chức hội nghị thượng cổ! Nếu không phải nghị viên, không phải Nhân vương, không phải Hầu gia thì không được đi vào. Nếu có thân phận khác thì trừ phi ngươi có nhiệm vụ trong người, được yêu cầu trở về báo cáo công tác thì mới có thể lên đó!”
Y nói tiếp: “Ví dụ như Tô Vũ, nếu hắn ở đây thì hắn có thể tiến vào, bởi vì hắn là chủ nhân cổ thành, chủ nhân cổ thành cũng là chức vị chính thức! Hiện tại tầng bảy cũng có mấy người có khả năng đi vào, như Liệp Thiên các, thời thượng cổ thì Liệp Thiên các là do Giám Thiên Hầu quản lý, người của hắn là vị bộ trưởng Thiên bộ sẽ được trao tặng chức vị, cũng có thể lên tầng tám. Bất quá nói là nói vậy, nhưng thời thượng cổ đã hủy diệt, vào rồi chưa chắc đã ra được!”
Trong đám người, trong lòng Tô Vũ khẽ động, ta có thể tiến vào?
Má nhà ngươi, ngươi biết ta ở đây à?
Cố ý nói cho ta nghe sao?
Ta không lên đó đâu!
Hắn không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng tiêu diệt tất cả ý tưởng, sợ bị lão cảm ứng, có điều trong lòng thì đã nhớ kỹ.
Còn nữa, lão đại của Liệp Thiên các là Giám Thiên Hầu, Tô Vũ không biết việc này, những chuyện này xảy ra sau khi hắn vào đây nên hắn không biết.
Nhưng phủ đệ ở tầng bảy lại có tên là Cung Vương phủ!
Cổ quái!
Cái tên này sao nghe kì quái vậy?
Nhưng tưởng tượng đến đó là vị trí Thông Thiên khiếu, Cung vương... Cung vương xuất cung?
Đây là vị vương của Nhân tộc đúng không?
Một vị Nhân vương?
Vị Nhân vương này có biết điều đó không?
Nhân vương hẳn là do Nhân Hoàng sắc phong, Nhân Hoàng sắc phong vị này là vì muốn ngài ấy trấn áp thông đạo Tử Linh, trấn áp Thông Thiên khiếu…
Hừm, ngẫm lại thì cái tên Cung vương đúng là rất hợp.
Có lẽ vị Cung vương kia cũng không biết nội tình.
Đây là trò đùa dai hả?
Thú vị thật, đây là trò đùa của Nhân Hoàng sao?
Sao lại có cảm giác không đứng đắn cho lắm?
Có phải vị Nhân vương này đã đắc tội đối phương hay không?
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, Huyền Hách Tiên vương bỗng hỏi: “Linh Hằng, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”