Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2133 - Chương 2133: Ra Ngoài Mạo Hiểm

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2133: Ra Ngoài Mạo Hiểm
 

“Linh Hằng, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Tô Vũ cả kinh, ta chỉ nghĩ thôi mà!

Dù đang kinh hãi, Tô Vũ vẫn nhanh chóng cung kính đáp lời: “Đại nhân, ta hơi thắc mắc, cổ thành có tượng đá thượng cổ tọa trấn thì mới có thể trấn áp Tử Linh, chẳng lẽ nơi đây vẫn còn người sống? Cung vương thượng cổ còn sống ư? Nếu không thì tử khí đã lan tràn toàn bộ tầng bảy rồi...”

Huyền Hách Tiên vương bật cười, “Đó là bên ngoài, đây là Tinh Vũ phủ đệ! Vô số cường giả thượng cổ cư trú nơi đây, sao có thể để Tử Linh tùy ý tấn công được. Tầng bảy không có người sống, không ai trấn thủ, thông đạo kia có một kiện Thần binh trấn áp, nói cho đúng ra là Thần binh không phải dùng để trấn áp, mà là để phòng ngừa Tử Linh không tuân thủ quy củ ra ngoài quấy rối, có kẻ làm trái quy tắc, Thần binh mới có thể xuất động đánh chết Tử Linh!”

“Thần binh!”

Một đám người kinh hô, nơi này có Thần binh?

Thần binh còn khó có được hơn cả vật gánh chịu.

Hiện tại trong chư thiên vạn giới chỉ có một kiện Thần binh duy nhất, đó là Liệp Thiên bảng, nhưng không được hoàn chỉnh.

Mà nơi này lại có Thần binh ư?

Vì sao các vô địch không cướp lấy?

Nguyệt Thực Tiên vương đoán được suy nghĩ của mọi người, vì vậy lạnh lùng nói: “Đừng mơ! Đó là quy tắc áp chế thông đạo, ai dám cướp? Một khi nó biến mất khỏi vị trí trấn thủ thì Tử Linh quân chủ có thể tùy ý ra vào, lúc đó dù ngươi có mạnh đến đâu thì cũng xong đời! Hơn nữa sẽ bị quy tắc trừng phạt!”

Huyền Vô Cực hiếu kỳ hỏi: “Đại nhân, Thần binh đó là gì?”

“Một cây đao, rất mạnh!”

Nguyệt Thực Tiên vương đáp: “Có thể là binh khí của Cung vương. Ở thời đại thượng cổ, Nhân vương đều có chiến lực vô cùng cường đại, nói thật thì Hoàng giả hiện tại của các tộc, tám chín phần mười không phải là đối thủ của Cung vương!”

Nhân vương, địa vị ngang với Bán Hoàng thượng cổ, cho nên cường đại hơn Bán Hoàng hiện tại cũng là chuyện bình thường.

Một đám người kinh ngạc tán thán.

Thời kỳ thượng cổ thật khiến kẻ khác phải kính nể.

Vô số cường giả!

Bán Hoàng, Nhân vương, Hầu gia, tướng quân...

Chỉ cần có danh hào thì đều không phải kẻ yếu, bọn họ đều là đại nhân vật, nếu là hiện tại, chỉ cần một vị Nhân vương xuất hiện thì có lẽ chư thiên sẽ đại biến.

“Không nói nhiều nữa, các ngươi ở đây đi, nơi này chắc không có cơ duyên gì đâu, bị thăm dò qua nhiều năm rồi, nhưng các ngươi có thể tìm kiếm bên trong thử xem! Nếu muốn ra ngoài thì cứ ra, nhưng nói trước, bọn ta không có thời gian bảo hộ các ngươi!”

Nguyệt Thực Tiên vương nhanh chóng nói: “Các ngươi đều là kẻ tinh nhuệ, có thể tự mình phân biệt nguy cơ, nói quá nhiều cũng không có ý nghĩa, có lẽ vài người đến đây có mục đích, thậm chí muốn cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên... Chúng ta sẽ không ngăn cản! Đôi khi cơ duyên không phụ thuộc thực lực, tất cả đều khó nói trước!”

Nghe thế, ba vị Tiên vương còn lại bật cười, có người nhìn về phía mấy người Huyền Vô Cực, đoạn nói: “Huyền Vô Cực, đám thiên tài các ngươi khí vận hưng thịnh, vẫn có cơ hội, nếu muốn đoạt bảo thì không phải là hoàn toàn không có hy vọng! Nếu muốn đoạt bảo thì tốt nhất là chờ đến ngày cuối cùng! Khi đó, đoạt bảo xong liền nhanh chóng truyền tống rời đi, thông đạo mở ra, rời khỏi Tinh Vũ phủ đệ, bên ngoài có trưởng bối tiếp dẫn thì sẽ an toàn hơn nhiều.”

Huyền Vô Cực mỉm cười, “Đại nhân nói đùa, ta không đoạt nổi Cửu Diệp Thiên Liên, nhưng ta nghe nói trong Cung Vương phủ có không ít bảo vật khác, nếu có thể kiếm được vật gánh chịu thì xem như không uổng công lần này tiến vào tầng bảy.”

“Tùy ngươi!”

Các vị vô địch không nói thêm nữa, Nguyệt Thực Tiên vương mở cửa, phủ đệ rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người.

“Vào đi thôi! Muốn ra ngoài thì cứ mở ra là được, muốn đi vào thì bên trong phải có người tiếp dẫn thì cửa mới mở. Chư vị đều là Tiên tộc, ta hy vọng kể từ giờ phút này, ở nơi đây, các ngươi phải đồng lòng kháng ngoại, đừng như Nhân tộc, Nhân tộc nội đấu nghiêm trọng nhất, mà tộc ta kể ra cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu!”

Nguyệt Thực Tiên vương lạnh nhạt nói: “Nhưng tộc ta còn có Hoàng! Ít nhất, hy vọng ngoài mặt mọi người tỏ ra một lòng! Bảo vật rất nhiều, địa phương rất lớn, muốn đoạt bảo thì đi ra ngoài! Tiên tộc hưng thịnh đến nay là nhờ vậy, nội đấu ngầm, ngoại đấu công khai!”

“Đại nhân yên tâm!”

Cả đám cung kính khom người, không dám nhiều lời.

Ngay sau đó, mọi người sôi nổi bước vào.

Bốn vị vô địch nhìn thoáng qua, không ai ở lại, sau đó cả bốn người đồng loạt biến mất, bọn họ còn việc khác, không có thời giờ bảo hộ những người này.

. . .

Các vô địch vừa rời đi, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Cánh cửa lớn bị đóng lại.

Vừa đóng cửa, trên không trung đã hiện ra một đại trận trong suốt.

Một vị Nhật Nguyệt cửu trọng bay lên quan sát tỉ mỉ đại trận kia, cảm khái nói: “Đang vận chuyển! Đại trận thượng cổ quả nhiên cường đại, không phải vô địch thì e rằng khó có thể phá vỡ, nếu là vô địch thì cũng cần phải có thời gian, đủ cho vô địch tộc ta tới cứu viện!”

Nơi đây rất tốt!

Bọn họ bắt đầu tách ra, bọn họ thuộc các thế lực và đoàn thể riêng, không phải thuộc cùng một Tiên vương vực.

Tiên tộc có không ít vô địch, thế nên cũng có rất nhiều giới vực. Hiện tại nơi đây có hơn 300 người, chia làm 50 - 60 trận doanh.

Tô Vũ nhìn một vòng, kinh ngạc cảm thán.

Người ngoài cho rằng hắn đang cảm khái về sự huy hoàng của Tề Vân Hầu phủ, thực ra Tô Vũ đang kinh ngạc vì. . . thật nhiều người.

Tổng cộng có 312 người, khoảng 62 cường giả Nhật Nguyệt cảnh, 16 vị cường giả Nhật Nguyệt thất trọng trở lên, sơ kỳ trung kỳ là 46 vị!

Dưới Nhật Nguyệt thì có 250 người.

Nếu giết hết, trang sách Tiên tộc chẳng phải sẽ lập tức hoàn thành từ Lăng Vân đến Nhật Nguyệt sao?

Bởi vì kẻ còn sống được đến bây giờ gần như đều là Lăng Vân trở lên.

Tô Vũ cảm khái vô hạn.

Thật muốn chơi lớn. Đáng tiếc, hắn không dám.

Ở đây quá nhiều người, cũng quá nhiều cường giả, 16 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, không có chuẩn vô địch, có lẽ chuẩn vô địch còn đang đi tìm cơ duyên ở bên ngoài!

Chuẩn vô địch rất cường đại, ở tầng bảy không có nguy cơ gì lớn, chỉ cần đừng đến Cung Vương phủ tranh đoạt Cửu Diệp Thiên Liên thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Hắn còn đang suy nghĩ, bên cạnh, Thái Hòa đột nhiên lên tiếng: “Linh Hằng, Bàn Hộc, lại đây!”

Bàn Hộc nhanh chóng đi theo, Tô Vũ cũng không dám chậm trễ, vẻ mặt cung kính, vội vàng qua đó.

Sau đó mấy người đi dọc theo con đường lát bạch ngọc, Thái Hòa đi một hồi, nụ cười biến mất, ngưng trọng nói: “Điện hạ đã nói với ta, bởi vì tránh né Hà Đồ cho nên mọi người gần như không có thời gian tầm bảo, thậm chí phải từ bỏ cả một cây Long Huyết cổ thụ vô cùng cường đại. Linh Hằng sư điệt có tâm, thu thập được một khối Huyết Linh Chi lớn ở tầng sáu, nhưng chưa chắc thứ này đã đổi được vật gánh chịu, mọi người đều biết chúng ta cần, thế nên bọn họ chưa chắc đã nguyện ý đổi!”

Tô Vũ gật gù, đúng vậy!

Về phần Long Huyết cổ thụ mà Đạo Thành từ bỏ thì đang ở chỗ ta đây này, có muốn không?

Nếu muốn, ta đưa các ngươi?

Đổi lại thì các ngươi vào sách của ta du lịch một vòng được không?

Thái Hòa hít sâu một hơi, “Cho nên, chúng ta phải tìm được một kiện vật gánh chịu! Đạo vương là sư phụ của ta, là gia gia của điện hạ, cũng là chỗ dựa của mọi người. Một khi tam thân sư phụ không còn nữa thì e rằng sắp tới khó có thể ứng đối phiền toái!”

Hắn lại nói: “Cho nên chúng ta không thể chờ mãi trong hầu phủ, chờ vật gánh chịu từ trên trời rơi xuống là việc không có khả năng! Chúng ta cần đi tìm bảo vật, thăm dò hiểm địa, cướp lấy vật gánh chịu! Đây là việc chúng ta nhất định phải hoàn thành. Cho nên, ta nghĩ rằng, chúng ta phải tách ra, ta đi cùng điện hạ, Bàn Hộc đi cùng Linh Hằng, binh chia hai đường, ta và điện hạ đi Cung Vương phủ, tuy rằng bên kia vô cùng nguy hiểm, nhưng điện hạ có khí vận gia thân, ta lại có thực lực, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, hai người các ngươi thì đến nơi khác tìm kiếm.”

Bình Luận (0)
Comment