Sắc mặt Tô Vũ ngưng trọng, “Sư bá, Cung Vương phủ quá nguy hiểm! Chúng ta thì không sao nhưng điện hạ...”
Đạo Thành trầm giọng nói: “Sư huynh yên tâm! Đây là vì gia gia của ta, cho nên ta nhất định phải đi! Phiền hai vị sư huynh cùng nhau mạo hiểm ra ngoài, nơi đây chính là hiểm địa! Tầng bảy có mấy chục vị vô địch, càng đừng nói đến chuẩn vô địch và Nhật Nguyệt tộc khác.”
Y lộ vẻ mặt thành khẩn, “Hai vị sư huynh, nếu gặp phải nguy hiểm tính mạng thì cứ từ bỏ, Đạo Thành tuyệt đối sẽ không vọng ngôn. Chỉ hy vọng lần này chúng ta có thể cướp lấy một kiện vật gánh chịu, có thể khiến Đạo vương tiên vực vững chắc như núi!”
“Nguyện dốc hết sức mình!”
Tô Vũ và Bàn Hộc trịnh trọng hứa hẹn.
Đạo Thành lại dặn dò: “Hai vị sắp ra ngoài, ta có mấy câu muốn dặn dò. Thứ nhất, nếu gặp vô địch và chuẩn vô địch thì không cần nhiều lời, lập tức trốn đi! Thứ hai, hai vị đừng trêu chọc đám người Ma Đa Na và Chiến Vô Song, bọn họ có vận khí tốt, thực lực mạnh, đôi khi sẽ gặp được bảo vật không tưởng, nhưng hai vị sư huynh đừng đi tranh đoạt, dù bọn họ chỉ có một mình thì cũng không được đoạt.”
Bàn Hộc nhíu mày, “Điện hạ, tuy rằng bọn họ có thể chiến Nhật Nguyệt, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Nhật Nguyệt thất trọng như ta chứ?”
“Đây không phải vấn đề chiến lực.”
Đạo Thành giải thích: “Đặc biệt là Ma Đa Na, hắn đã bị Ma Hoàng bám vào thân, có lẽ sẽ trở thành tương lai thân của Ma Hoàng, không có khả năng Ma Hoàng không có chút chuẩn bị nào. Lần này Ma Đa Na tiến thẳng đến tầng bảy có lẽ cũng là vì Cửu Diệp Thiên Liên, hoặc là để tìm cách thoát khỏi Ma Hoàng. Chúng ta không cần liều mạng cùng bọn họ.”
“Ta hiểu rồi!”
Tô Vũ trịnh trọng gật đầu, yên tâm, ta sẽ không liều chết, tuyệt đối sẽ không.
Đạo Thành mỉm cười, lại nói: “Thứ ba, đừng trêu chọc Nhân tộc, tuy rằng Tiên Hoàng có lệnh, nhưng hai vị sư huynh phải nhớ đây là Tinh Vũ phủ đệ, kỳ thật là địa bàn của Nhân tộc, không ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, chọc đến Nhân tộc cũng không có gì tốt, đừng như những người khác, nhìn thấy Nhân tộc liền muốn giết. Lần này Nhân tộc chết ít nhất, chắc chắn là có vấn đề, không thể chủ quan!”
Bàn Hộc cùng Tô Vũ tiếp tục gật đầu.
Đạo Thành lại nói: “Thứ tư...”
Đạo Thành trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Ta hoài nghi, chỉ là hoài nghi thôi, có khả năng Tô Vũ đã lẻn vào Tinh Vũ phủ đệ, hai vị nhất định phải cẩn thận! Dù gặp phải Tiên tộc thì cũng phải đề phòng, còn nữa, đừng kết bạn với người không thân quen, hai vị phải luôn ở bên nhau, đừng tùy tiện tách ra.”
Tô Vũ bật cười, “Điện hạ, ngài... Có phải hơi... Trông gà hoá cuốc rồi không?”
Hắn không nhịn được nói: “Sao có thể thế được? Tên kia đang ở cổ thành, mọi người đều nhìn thấy, khi đó tượng đá còn ra ngoài đấu một trận mà. Điện hạ, ngài... Khụ khụ, ta không có ý gì khác... Chỉ là... Điện hạ quá mức đề cao Tô Vũ rồi.”
Thái Hòa cũng nhíu mày nói: “Điện hạ, kiêng kị là chuyện tốt, nhưng quá độ kiêng kị và sợ hãi, hơn nữa còn đánh giá Tô Vũ quá cao lại không ổn!”
Đạo Thành thở dài một tiếng, y biết mà.
Dù thế, y vẫn nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của ta, bởi vì khi Cổ Tru chết, lúc ấy ta cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt, có điều lại không giống khi ta gặp Tử Linh quân chủ! Mà là giống với cảm giác khi ta bói toán trong Thiên Diệt cổ thành khi trước. Sau đó Cổ Tru bị giết, ta hỏi những người sống sót thì bọn họ nói không cảm nhận được tinh huyết hay lực lượng cường đại khác bùng nổ, chuyện này là không có khả năng, Cổ Tru phải mang theo đồ vật của lão tổ vô địch nhà gã, tinh huyết hoặc là Thiên binh, gặp phải Tử Linh thì không thể có chuyện gã không dùng, Tử Linh giết người không như vậy, bọn họ thường dùng tử khí áp chế.”
Y giải thích một tràng: “Cho nên ta hoài nghi là có người khác đã giết bọn họ rồi vu oan cho Hà Đồ. Có lẽ đích thật là Hà Đồ đang lên đây, nhưng chưa chắc Hà Đồ đã đơn độc tới giết người, còn có vài người nói rằng bọn họ bắt gặp một vị Tử Linh giữ sách của y... Ta cảm thấy việc này rất lạ, hoài nghi là có vấn đề!”
Đạo Thành trịnh trọng nói: “Ba vị đều là người ta tín nhiệm, cũng là lực lượng đỉnh cấp của Đạo vương vực ta, còn là hy vọng giúp gia gia ta khôi phục, Đạo Thành sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy với các vị!”
Tô Vũ có chút rối rắm, “Nhất định chính là Tô Vũ sao? Thôi được rồi, dù thật sự là hắn thì thuật ngụy trang của tên kia vô cùng cường đại, chúng ta cũng khó có thể phân rõ!”
“Cho nên ta mới hy vọng hai vị hành động cùng nhau, một tấc không rời.”
Đạo Thành thành khẩn nói: “Đừng cho hắn cơ hội!”
Tô Vũ gật đầu, Bàn Hộc liền nói: “Điện hạ cẩn thận cũng là bình thường, ngài yên tâm, ta và Linh Hằng đã quá thân quen, nếu hắn bị giả mạo thì cũng khó có thể giấu được chúng ta!”
Bàn Hộc tươi cười: “Điện hạ yên tâm đi, cùng lắm thì dùng ám hiệu gì đó, dù hắn có thể lấy ra tinh huyết, tìm tòi ký ức thì cũng chỉ lấy được một ít ký ức quan trọng, chẳng lẽ còn biết được tất cả việc nhỏ khác hay sao?”
Dứt lời, hắn ta bỗng nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: “Linh Hằng, lần triều tịch trước chúng ta gặp mặt ở Đạo vương phủ, ta nói gì, ngươi còn nhớ không?”
Tô Vũ sửng sốt một chút, sau một lúc lâu, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, đáp: “Cái này... Bàn Hộc sư huynh, ngươi thật là. Aiiiz, ta nhớ, khi đó sư tôn còn sống, ngươi và sư tôn ta nói rằng tư chất Linh Hằng không được, đến bây giờ chỉ là Nhật Nguyệt tam trọng, sư tôn mắng ngươi vài câu, ngươi lại tặng ta một giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, chuyện đó xem như xong, cần phải nhắc lại việc này sao?”
Bàn Hộc hài lòng, “Thấy chưa, việc này đâu có mấy người biết đúng không? Việc nhỏ mà thôi, chính Linh Hằng cũng phải nghĩ rất lâu mới nhớ được, cho nên điện hạ yên tâm đi, nếu gặp phải kẻ không quen thuộc thì chúng ta sẽ không tùy tiện đồng hành!”
Tô Vũ bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Đúng vậy, điện hạ, chúng ta đã biết rồi, ngài không cần quá lo lắng.”
Đạo Thành nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, nhìn thoáng qua Bàn Hộc, Bàn Hộc mỉm cười, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, đây là một lần thử, quả thật Đạo Thành vẫn thấy có điểm hoài nghi và lo lắng.
Chưa từng có Tiên tộc nào gặp được Tô Vũ ở đây, nhưng y vẫn muốn thử một lần, dù chính y cũng cảm thấy mình quá đa nghi, bị ám ảnh về Tô Vũ, nhưng y vẫn muốn thử.
Tô Vũ cũng cảm thấy buồn bực trong lòng.
Má nó!
Hiện tại giả mạo người khác khó khăn như vậy sao?
Sao còn chơi đối ám hiệu rồi?
Còn nữa, gia hỏa Đạo Thành này, mũi chó của ngươi thính quá, tra xét ta nhiều lần thì cũng thôi, nhưng ngươi nghĩ thế nào mà suy đoán kẻ giết người là ta?
Hà Đồ giết người thì liên quan gì đến Tô Vũ ta?
Ngươi tùy tiện bôi nhọ ta như thế là không tốt đâu!
Sau khi xác định thân phận Tô Vũ lần nữa, Đạo Thành mới buông bỏ lo lắng, “Ta và sư bá cùng đi Cung Vương phủ đây, hai vị sư huynh xin hãy cẩn thận!”
“Điện hạ cẩn thận!”
“...”
Sau khi từ biệt, hai kẻ này nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Bàn Hộc liền cười bảo: “Điện hạ có chút đa nghi, Linh Hằng đừng để trong lòng.”
Tô Vũ thở dài, “Ta biết, từ khi Cửu Huyền điện hạ bị giết, sư tôn ta ngã xuống, điện hạ liền thay đổi khác hẳn. Lòng nghi ngờ quá nặng, luôn cảm thấy Tô Vũ ở gần y. Sư huynh, ngươi nói xem, lần này Tô Vũ cũng tới đây sao? Ta thì không tin! Tô Vũ tới đây sao lại không có chút động tĩnh nào?”
Bàn Hộc cười đáp: “Điện hạ nói vậy thôi, ngươi thấy Thái Hòa sư bá có để tâm không? Kệ đi, đừng quá để ý! Huống chi, nơi này có mấy chục vị vô địch, dù Tô Vũ có xuất hiện thì có thể làm được gì?”
Tô Vũ gật đầu, “Đúng vậy! Thôi, không nói nữa, cẩn thận bị phát hiện nói xấu sau lưng điện hạ! Ngài ấy đề phòng cũng tốt. Tô Vũ kia... khó trách điện hạ oán hận, ta cũng oán, ai, nếu không phải vì hắn thì sư tôn ta sẽ không chết, Đạo vương đại nhân cũng không bị thương, vậy thì đâu còn vấn đề gì nữa!”
Bàn Hộc cũng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Tô Vũ đáng chết!
Hắn ta nhìn bốn phía, giờ phút này, có người lục tục rời đi, sau đó, Bàn Hộc nói: “Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài, lần này gần như không thu hoạch được gì, chẳng lấy được thứ gì tốt! Nhân lúc hiện tại vô địch đang lo vụ Hà Đồ, chúng ta không đi Cung Vương phủ thì sẽ không gặp nguy hiểm lớn, đi tìm chút thứ tốt, không phải chỉ vì Đạo vương đại nhân, mà việc tu luyện của chúng ta cũng cần bảo vật.”
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, đi theo Bàn Hộc cùng ra cửa.