Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2136 - Chương 2136: Hai Ta Không Giống Nhau

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2136: Hai Ta Không Giống Nhau
 

Gặp mặt Thiên Đinh, nắm giữ tình báo về các cường giả xong, sau đó ba người bèn nói đến chuyện hợp tác, mà Thiên Đinh cũng không có ý kiến gì.

Nhân lúc Cửu Diệp Thiên Liên còn chưa nở, cường giả đều đang theo dõi, đi bắt ít cá trước rồi lại tính.

. . .

Hơn 1 giờ sau.

Ba người trốn vào hư không, xuất hiện trước mặt một tòa kiến trúc cổ đổ nát, Thiên Đinh truyền âm: “Đây là nơi dừng chân hiện tại của Phá Sơn Ngưu nhất tộc, có hai vị Phá Sơn Ngưu ở đây, một vị Nhật Nguyệt ngũ trọng, một vị Sơn Hải thất trọng!”

Bàn Hộc cười nói: “Vận may không tồi, chủng tộc này chỉ có ba danh ngạch thôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Thiên Đinh gật đầu, đúng là vận may không tồi, chỉ chết một tên, nhưng hiện tại không còn may mắn nữa đâu.

Vừa định động thủ, Thiên Đinh bỗng nhiên khựng lại, “Đừng nóng vội, hình như gần đây có những người khác!”

Bọn họ sớm đã phân công hợp tác, nghe vậy, Tô Vũ liền mau chóng biến mất tại chỗ, đi tra xét khắp nơi.

Linh Hằng am hiểu phương diện này, Linh Hằng biết, Tô Vũ tự nhiên cũng biết.

Một lát sau, Tô Vũ trở lại, “Có mấy gia hỏa Long tộc, ta thấy ba vị Long tộc trốn trong hư không đều có thực lực không yếu, một vị lục trọng, hai vị ngũ trọng, không thấy thất trọng, hoặc là ta không phát hiện.”

Long tộc cũng theo dõi đám Ngưu này!

Không thể không nói, Phá Sơn Ngưu rất nổi tiếng.

Thiên Đinh nhìn về phía Bàn Hộc, Bàn Hộc chần chờ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Ta đi đối phó mấy đầu Long đó, uy hiếp ép bọn họ rời đi, phòng ngừa bọn họ quấy rối, Linh Hằng cùng Đinh huynh đi giết Phá Sơn Ngưu đi!”

Chỉ là uy hiếp, không nói là diệt rồng.

Ở bất cứ thời điểm nào thì chỗ dựa đều rất quan trọng, bởi vì Long tộc có vô địch tại đây, vậy nên chỉ cần uy hiếp đối phương rời đi là được.

Thiên Đinh gật đầu, không nói gì thêm.

Sau đó mấy người tự làm việc của mình.

. . .

Phía dưới.

Trong phủ đệ đổ nát, hai tên Phá Sơn Ngưu hóa thành hình người đều đang tâm thần không yên.

Phá Sơn Ngưu Nhật Nguyệt ngũ trọng đi qua đi lại trong đại điện, bất an nói: “Không ngờ lại bị ép lên tầng bảy, hiện tại tầng bảy không an toàn...”

Phá Sơn Ngưu Sơn Hải thấp giọng đáp: “Đại nhân, hiện tại mọi người đều đang nghĩ cách ngăn cản Hà Đồ, hẳn là sẽ không ai...”

“Ngu ngốc!”

Phá Sơn Ngưu Nhật Nguyệt mắng một tiếng, ngươi nghĩ quá đơn giản.

Phá Sơn Ngưu nhất tộc ta vốn là miếng mồi ngon.

Sao có thể không bị ai chú ý?

Vốn hắn không muốn đến đây, kết quả lại bị bắt tới tầng bảy, hiện tại phiền toái mới chỉ bắt đầu.

Hắn rất bất an, rất muốn chạy trốn, thế nhưng rời khỏi nơi này thì phải đi đâu?

Tầng bảy không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Trong lòng thở dài một tiếng, ngay sau đó, sắc mặt hắn đột ngột kịch biến, một thanh kiếm nhỏ bé yếu ớt ẩn hình đâm về phía trái tim hắn, hắn vừa muốn trốn chạy, phía sau, Tô Vũ đã xuất hiện, thân thể tản ra khí tức Tiên lực!

Trong hư không, một mạt Tiên khí lập tức bám vào người, khí tức Tô Vũ trở nên cường đại hơn một chút, hắn nhanh chóng đâm ra một kiếm!

Phụt!

Phá Sơn Ngưu không còn đường lui, hành động hơi chậm liền bị Thiên Đinh cầm kiếm đâm xuyên ngực, trái tim bị hủy, thân thể tàn phá, một viên cầu trong suốt muốn trốn chạy.

Đó là biển ý chí của hắn.

Lúc bấy giờ, kẻ này quả quyết từ bỏ thân thể, quyết định giữ lại biển ý chí.

Nhưng có một vị Nhật Nguyệt thất trọng ở đây, còn thành công đánh lén, nào có cơ hội cho hắn chạy thoát?

Tay Thiên Đinh vung lên, một cái lồng trong suốt xuất hiện, lập tức bao phủ biển ý chí của đối phương. Hư ảnh Phá Sơn Ngưu hiện ra, giận dữ hét: “Đám cường tộc các ngươi bá đạo mất sạch nhân tính, sớm muộn gì cũng sẽ bước vào vết xe đổ của Nhân tộc...”

Oanh!

Một tiếng động lớn vang lên, cái lồng rách nát, Phá Sơn Ngưu đã chết hoàn toàn, đối phương tự bạo.

Tô Vũ bên kia vừa mới chém đầu Phá Sơn Ngưu Sơn Hải thành hai nửa, ý chí lực nháy mắt hủy diệt, hắn nhíu mày nhìn về phía vòng tàn nguyệt rơi vỡ.

Tiếng thở dốc của Thiên Đinh truyền đến, “Ta xem nhẹ sự quả quyết của hắn rồi, động tĩnh hơi lớn, rút đi!”

Hai người nhanh chóng nhặt xác, lấy nhẫn trữ vật, sau đó lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Bàn Hộc thả ra khí tức cường hãn để uy hiếp mấy đầu Cự Long.

Sau khi cổ phòng truyền đến dấu hiệu tàn nguyệt rơi xuống, mấy đầu Cự Long liếc nhìn nhau, không nói hai lời, nhanh chóng rời đi.

Đối phương có cường giả!

Đối chọi với Tiên tộc không có ý nghĩa gì!

Hiện tại mục tiêu của mọi người đều là tiểu tộc và cổ tộc, mà không phải cường tộc tranh chấp với nhau.

Không lâu sau, Tô Vũ và Thiên Đinh đã trở lại, Tô Vũ liền nói: “Không tệ lắm, nếu không tính tinh huyết thì đối phương cũng có chút thu hoạch, ta phát hiện một gốc Tử Lâm mộc, tuy không bằng Huyết Linh Chi ta phát hiện lúc trước nhưng giá trị cũng phải đến một nửa!”

Bàn Hộc vui vẻ: “Không tồi!”

Dứt lời, hắn ta nhìn về phía Thiên Đinh, dợm hỏi: “Đinh huynh, tạm thời đừng chia vội, kết thúc rồi hẵng phân, có được không?”

Thiên Đinh bình thản đáp: “Không sao cả, Bàn Hộc huynh đừng giết ta diệt khẩu là được.”

Bàn Hộc cười khổ, “Sao lại vậy được, chưa chắc ta đã là đối thủ của Đinh huynh. Nhiều năm giao tình sao lại mỏng manh đến mức đó?”

Hai người nói đùa vài câu, vừa nói xong, nơi xa bỗng có một đạo tàn nguyệt rơi xuống.

Mấy người liếc nhìn nhau, không nói thêm gì, xem ra kẻ khác cũng đang hành động.

Còn kẻ nào đã chết thì không rõ ràng lắm!

. . .

Cùng lúc đó.

Tầng bảy, trong một tòa cổ trạch khác, Nhân tộc đều đang hội tụ trong phủ đệ rộng lớn này.

Nhân số không nhiều như trước, không ít người đã ra ngoài.

Bạch Phong hậm hực, lần này tới Tinh Vũ phủ đệ còn chưa thể nghiệm tỉ mỉ, chưa kịp thăm dò cái gì thì đã bị Tô Vũ và Hà Đồ thúc đít đuổi theo.

Tới tầng bảy, một kẻ mới vào Lăng Vân như anh chỉ là phế vật, còn không dám ra cửa.

Hiện tại anh đã lưu lạc đến mức phải làm trợ thủ cho mấy người Ngô Lam đang nghiên cứu tại đây.

“Haizz!”

Thở dài một tiếng, Bạch Phong bất đắc dĩ nhìn về phía những người khác, không nhịn được nói: “Tới Tinh Vũ phủ đệ một chuyến, hao phí cái giá cực lớn, vậy mà chỉ được ngắm cảnh du lịch thôi sao?”

Ngô Gia đang giúp Ngô Lam ghi chép thực nghiệm, cười hì hì quay đầu lại nói: “Sư thúc, còn sống đã là không tồi, ai bảo chúng ta mới chỉ là Đằng Không Lăng Vân thôi, quá yếu, ra ngoài cũng chỉ thêm phiền.”

“...”

Lời này thật đả kích.

Cái gì gọi là mới chỉ Đằng Không Lăng Vân?

Đằng Không là Đằng Không, Lăng Vân là Lăng Vân!

Hai ta không giống nhau!

Bình Luận (0)
Comment