Thấy Bạch Phong hậm hực, Ngô Lam không có ý định trấn an vị Bạch lão sư đáng thương này, nàng vừa tiến hành phân tách vật chất trong dụng cụ thí nghiệm của mình vừa nói: “Bạch lão sư, có thời gian thì tới giúp ta đi. Đánh đánh giết giết không thích hợp với nghiên cứu viên chúng ta, đang ở một nơi có tài liệu đầy đất thế này, vậy mà ngài chỉ nghĩ đến đánh đánh giết giết, ngài quên mình là nghiên cứu viên rồi sao?”
“...”
Bạch Phong cạn lời, “Ngươi nghiên cứu ý chí lực, ta không am hiểu phương diện này, ta am hiểu tinh huyết, thần văn, chiến kỹ, ngươi nói việc tách chiết ý chí lực với ta, ta làm được chắc?”
“Xem ra tâm lão sư không tĩnh!”
Ngô Lam thở dài, “Lão sư, ngài không phải người một lòng nghiên cứu! Lúc trước khi ta mới nhập học tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta đã muốn bái ngài làm thầy, bởi vì trong thế hệ của ngài và tỷ tỷ ta, ngài là người chăm chỉ nghiên cứu nhất, suốt ngày ở trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, khi đó, ngài mới là tinh anh trong thế hệ đồng lứa, là người lợi hại nhất, nhưng hiện tại ngài thay đổi rồi!”
Bạch Phong âm thầm phun tào!
Ta thay đổi?
Ta thay đổi cái gì?!
Gần đây anh không có gì để nghiên cứu, kể cả việc chia tách thần văn chiến kỹ, anh đã suy đoán tới Sơn Hải, Nhật Nguyệt trở lên thì anh không suy đoán được.
Gần đây dự án nghiên cứu thiên phú tinh huyết cũng đã tới cực hạn, không thể tiếp tục làm.
Còn có thể nghiên cứu cái gì?
Anh không tìm được mục tiêu mới, cũng không cảm thấy hứng thú với hạng mục nào, chỉ hứng thú với đồ đệ chính mình, anh vẫn luôn muốn thái lát hắn ra để xào xào nấu nấu… À bậy, để nghiên cứu kỹ lưỡng một phen.
Kỳ thật Ngô Lam đoán được một chút về ý tưởng của anh, nàng cười tủm tỉm bảo: “Lão sư, đừng nghĩ đến việc giải phẫu tên kia nữa. Kỳ thật ta phát hiện một bí mật, có lẽ ngài sẽ thấy hứng thú.”
“Cái gì?”
Ngô Lam truyền âm, “Lão sư, ngài có cảm thấy Tinh Vũ phủ đệ này có điểm cổ quái hay không?”
“Chỗ nào cũng cổ quái!”
“Không phải vậy, ý ta là, tầng một là Nhân Diện giới, tầng hai dung nham khắp nơi, tầng ba có Thiên Hà cát, tầng bốn có song sơn, tầng năm tâm hoả, tầng sáu cửu khúc thập bát quan, tầng bảy lại cực kỳ bằng phẳng...”
Bạch Phong gật đầu, “Không cần ngươi nói thì ta đã sớm nhìn ra, ngươi muốn nói là có điểm giống cơ thể người chứ gì? Rất nhiều người đều đã nhìn ra, chỉ có thể nói, vị Đúc Binh sư chế tạo Tinh Vũ phủ đệ quá nhàm chán...”
“Vậy vì sao nó không thể là một người thật sự?” Ngô Lam ngắt lời.
Bạch Phong bật cười, “Sao có thể, ngươi nghĩ gì đấy, sao có thể là người được? Hắn mạnh đến mức nào? Cơ thể hóa cửu giới, nào có người như vậy?”
“Hiện tại không có, chẳng lẽ thượng cổ không tồn tại sao?”
“Không có khả năng!”
Bạch Phong phản bác, sau đó bất chợt khựng lại, sắc mặt hơi khác thường, anh lảm nhảm: “Sao có thể, tiểu nha đầu không biết gì mà cứ thích suy nghĩ miên man, sao có thể là người... Nếu là người... Dù sao... Ta cảm thấy... Không có khả năng...”
Càng nói, ánh mắt anh càng trở nên dị dạng.
Ngô Lam không thèm để ý, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Có lẽ vậy, nhưng trong dung nham tầng hai, thác nước và Thiên Hà cát tầng ba, ta đều lấy ra được một ít vật chất, kể cả Song Phế sơn tầng năm, tên này là do ta đặt, ta cũng lấy ra được vài thứ. Ta cũng thu thập một ít hàng mẫu của mấy dãy núi tầng sáu...”
Ngô Lam đưa một phần số liệu giao cho Bạch Phong, Bạch Phong xem xét một chút, khẽ nhíu mày, “Số liệu không chuẩn xác, rất nhiều số liệu đúng với phán đoán và phỏng đoán, nhưng gần như không có minh chứng thực tế.”
“Đúng vậy.”
Ngô Lam không phủ nhận, nếu có thể chứng minh thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
“Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng ta cảm thấy dù Tinh Vũ phủ đệ này không phải là người, dùng người để rèn, thì cũng có khả năng tập hợp đặc điểm đặc thù của Nhân tộc, tiến hành điều chỉnh...”
Bạch Phong gật đầu, Ngô Lam lại nói: “Nếu là người, vậy chẳng lẽ không có máu sao? Trong dung nham tầng hai, ta đã phát hiện dấu vết máu tồn tại.”
Ánh mắt Bạch Phong lập lòe, Ngô Lam lại nói: “Còn nữa, lão sư có phát hiện không, ở Tinh Vũ phủ đệ, bất cứ tầng nào cũng đều có vách tường, mà vách tường này rất kiên cố! Nếu lão sư thu nhỏ lại vạn lần, mười vạn lần, lão sư cũng là nghiên cứu viên, ta cảm thấy chắc chắn ngài cũng có thể phát hiện một ít đặc thù của vách tường này.”
Bạch Phong từng quan sát vách tường ở các tầng hồi lâu, nghe vậy anh liền nhanh chóng vẽ lại bộ dáng nó, rồi thu nhỏ lại vô số lần, tỉ mỉ nghiên cứu.
“Tế bào?”
“Đại khái vậy đúng không!”
Ngô Lam không nghiên cứu sâu, chỉ nói: “Dù là người thật hay chỉ là mô phỏng kết cấu thân người, vậy lão sư cảm thấy có máu tồn tại không? Nếu có thì lấy tinh huyết ra như thế nào? Có thể lấy ra không? Trong tinh huyết có chứa ký ức không?”
Bạch Phong lâm vào trầm tư, bỗng nhiên anh nhìn về phía Ngô Lam, truyền âm nói: “Tìm người mang chúng ta đến vách tường, nghĩ cách phá vỡ nó, có lẽ ngươi nói đúng, nếu là thật thì chắc chắn sẽ có cách lấy ra huyết dịch! Chỉ sợ trong máu ẩn chứa năng lượng vượt quá sức tưởng tượng, không chỉ như vậy, có lẽ một giọt máu có thể giúp chúng ta hoàn thành đúc thân và nguyên khí lột xác trong nháy mắt! Nếu là người sống thì có lẽ thật sự có thể xem trộm ký ức...”
Ánh mắt Bạch Phong sáng lên, Ngô Lam truyền âm đáp: “Bên ngoài rất nguy hiểm, gọi ai đi cùng chúng ta mới được?”
Bạch Phong nhìn khắp nơi xung quanh, ai ư?
Yếu thì không đi được, vô địch thì có việc phải làm, không có thời gian đi cùng bọn họ.
Anh nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên nhìn về phía một người, truyền âm bảo: “Đi tìm Vân Trần vậy.”
Ngô Lam nhìn anh, ý hỏi đã chắc chắn chưa.
Bạch Phong gật đầu, đứng dậy đi thẳng đến chỗ Vân Trần.
Tuy từ lúc vào đây đến giờ hai bên vẫn chưa từng nói chuyện, nhưng anh biết, từ khi mấy người lão sư lên tầng bảy, Vân Trần vẫn luôn nhìn về phía bên này, có vẻ là muốn hòa hoãn quan hệ.
“Ngài không hỏi ý Liễu lão sư sao?”
Ngô Lam nhắc nhở, Bạch Phong cười đáp: “Không sao đâu! Lão sư và sư bá ta, nói thế nào nhỉ, kỳ thật miệng dao găm tâm đậu hủ, trong lòng vẫn còn vướng mắc không thể vượt qua mà thôi. Có điều hiện giờ đa thần văn Đại Hạ phủ không còn nhiều người, nghiêm khắc mà nói thì vị này là sư phụ của Vạn phủ trưởng, xem như sư bá tổ của chúng ta, có một số việc dù sao cũng phải giải quyết.”
“Cho nên ngài muốn đi làm cầu nối ư?”
“Không, ta không có quyền quyết định thay sư bá, nhưng ta có thể hòa giải quan hệ giữa ta và y, dù sao ta cũng thuộc mạch của y mà!”
Bạch Phong cười cười, anh không thể thay mặt Liễu Văn Ngạn, mấu chốt là, không phải anh cũng thuộc một mạch này sao?
Nên hòa giải thôi, dù sao cũng là cùng một mạch truyền thừa, ít nhiều gì thì cũng đáng tin cậy hơn những người khác.
Vả lại đám người Liễu Văn Ngạn đã đi ra ngoài, không biết đi đâu.
Trong lòng anh có vài ý tưởng, nếu suy đoán của Ngô Lam là thật, vậy lần này nếu thu thập được một ít máu, thậm chí lấy ra một giọt tinh huyết... Kết quả ấy quả thực không dám tưởng tượng, cường giả một thân hóa cửu giới như vậy, tinh huyết sẽ mạnh đến mức nào!
Anh không dám nghĩ nữa, thậm chí anh còn hoài nghi mình có khả năng lấy ra được hay không, dù lấy ra được, không có chuẩn vô địch đi cùng thì cũng khó có thể xử lý.
Tinh huyết của cường giả tuyệt thế như vậy, dù chỉ là khí tức thì cũng có thể dễ dàng giết chết anh.
Thậm chí Sơn Hải Nhật Nguyệt bình thường cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ.
Cho nên phải có cường giả đi cùng để bảo hộ thì mới được.