Tô Vũ lại lần nữa xuất hiện trên đầu một vị thiên tài, quyển sách bao phủ đối phương, vị này cũng kịch liệt phản kháng, thậm chí là dùng Thiên binh đâm ra nhưng đều bị Tô Vũ trấn áp, đồng loạt thu vào trong sách!
"Giãy giụa phí sức làm gì!"
Mà nơi xa, sắc mặt đám Thái Hòa kịch biến, hốt hoảng mang theo thiên tài nhà mình bay về hướng bảo tọa trong đại điện. Họ muốn mở cửa để thoát đi nơi này!
Nhưng tốc độ của Tô Vũ quá nhanh, tinh huyết và công pháp Thời Gian đã khiến tốc độ của hắn tăng vọt bất ngờ.
Một bước vượt qua, hắn bắt được Thái Hòa rồi quát lên một tiếng lớn. Bịch, thân thể Thái Hòa bị hắn bóp nát, trang sách lập tức hiển hiện thôn phệ hết thảy.
Thấy thế, Đạo Thành vội vã trốn chạy.
Tô Vũ bật cười, ngươi chạy nổi sao?
Bên kia, Chiến Khuê giận dữ hét: "Đừng chạy, giết hắn!"
Mấy vị Nhật Nguyệt cửu trọng không dám trễ nãi, một lần nữa tụ hợp cùng Chiến Khuê, lao vào cấp tốc tấn công Tô Vũ.
Mà Đạo Thành thì nhẹ nhàng thở ra!
Vừa nãy Tô Vũ đã ở sát ngay sau lưng y, bất quá những người khác đánh tới. . .
Y vừa nghĩ tới đó, tiếng cười nhàn nhạt của Tô Vũ bỗng vang lên bên tai làm Đạo Thành lạnh cả sống lưng, "Ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi? Sai rồi, ta cảm thấy ngươi là mối uy hiếp rất lớn, ngươi nên vào trong sách của ta ngắm cảnh đi!"
Đạo Thành quát lên một tiếng lớn, một viên thần văn cực kỳ cường hãn bỗng chốc hiển hiện!
Thế mà lại là thần văn sắp bước vào Nhật Nguyệt cảnh!
Mà miếng thần văn này vừa hiển hiện, Tô Vũ bỗng thấy hoa mắt, giống như thấy được tương lai, thấy được mình chết thảm, thấy được rất nhiều đồ vật. . .
Bịch một tiếng!
Tô Vũ tung một quyền đánh cho viên thần văn kia tàn phân nửa sau đó đem phần còn lại thu vào trong biển ý chí của mình, lạnh nhạt nói: "Thần văn tốt thế này, ngươi không xứng!"
Phù một tiếng, hắn vồ nát thân thể Đạo Thành, nhanh chóng nhét luôn y vào trong sách.
Biển ý chí của đối phương cũng lập tức bị trấn áp!
Đồ vật rất tốt, nhưng ngươi quá yếu nên không xứng giữ, giữ cũng vô dụng.
"Không!"
Tiếng rống tuyệt vọng của Đạo Thành vang lên: "Ta biết rất nhiều bí mật, Tô Vũ, đừng giết ta!"
Tô Vũ nhếch môi cười, phong tỏa hết thảy.
Không giết ngươi?
Được rồi, chờ ta tước đoạt hết thảy sẽ chậm rãi giết ngươi, hoặc là cho Cục lông nhỏ ăn ngươi, ta đối xử với ngươi tốt lắm đúng không?
Chỉ tích tắc mà Tô Vũ đã bắt được ba vị thiên tài và một vị Nhật Nguyệt cửu trọng.
Những người khác sợ hãi đến khủng hoảng.
Huyền Vô Cực run run quát: "Tô Vũ, ngươi muốn không chết không thôi với Tiên tộc sao?"
". . ."
Tô Vũ sửng sốt mấy giây, không khỏi phì cười bảo: "Ta nhớ không lầm thì Thiên Cổ đã hạ lệnh rồi mà, chẳng lẽ không phải là không chết không thôi à?"
Gương mặt hắn tỏ ra ngốc manh, đoạn nói: "Chẳng lẽ lời Thiên Cổ nói đều chỉ như đánh rắm thôi hả?"
Nực cười quá!
Huyền Vô Cực giật mình, hắn ta không thể phản bác được!
Sau một khắc, Tô Vũ đã hiện lên ở trước mặt Chiến Khuê, lần này không còn là triền đấu nữa. Tô Vũ bạo hống: "Khai Thiên!"
"Trấn Sơn!"
"Chiến vô địch!"
". . ."
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng không ngừng, Tô Vũ cưỡng ép công sát một hồi, đánh cho thân thể Chiến Khuê sụp đổ. Mắt thấy Chiến Khuê muốn liều mạng, bỗng nhiên Tô Vũ lại trở tay tung nhất kích, một quyền đánh cho một vị Nhật Nguyệt cửu trọng thổ huyết, thân thể bạo liệt. Sau đó hắn đá ra một cước, đá bể thân thể vị này, trang sách vừa rơi xuống đã lập tức thôn phệ đối phương!
Chiến Khuê bị dọa đến mức phải cấp tốc trốn chạy, mà Tô Vũ thì lại không vội vã!
Không thể ép quá gấp được!
Bằng không, chuẩn vô địch như Chiến Khuê có lẽ sẽ còn có một kích trí mạng, phải cho đối phương thấy được hy vọng sinh tồn!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ liền đổi hướng quay sang thu thập những người khác trước!
Rất nhanh, các vị thiên tài Tiên tộc đều bị hắn trấn áp tiến vào Văn Minh Chí!
8 vị thiên tài phút chốc đã chỉ còn lại một mình Huyền Vô Cực!
Mà 5 vị Nhật Nguyệt cửu trọng bây giờ cũng chỉ còn lại một vị, người này đã tụ lại một chỗ cùng Chiến Khuê và Huyền Vô Cực.
Ba người đều lộ vẻ tuyệt vọng!
Trên bầu trời, Dương Hồ đã điên cuồng oanh sát Ma Đa Na, nửa người Ma Đa Na cũng bị đánh nát, nhưng gã lại một bước không lui, giận dữ hét: "Tô Vũ, mau lên, ta không chịu nổi!"
Nếu gã đã nói ngăn chặn đối phương thì gã sẽ không để cho đối phương tham chiến!
Đây là kiêu ngạo của thiên tài!
Nhưng Tô Vũ lại không chút hoang mang, điều này khiến Ma Đa Na hết sức phiền muộn.
Nơi xa, vẻ mặt Chiến Khuê triệt để biến đổi, "Ta liều mạng với ngươi!"
Giờ khắc này, khí huyết của y đại thịnh, thậm chí còn có ý định tự bạo, trấn cho Tô Vũ phải trì hoãn một thoáng. Sau một khắc, Chiến Khuê lại đánh ra một quyền, đánh cho Nhật Nguyệt cửu trọng bên cạnh y chia năm xẻ bảy!
Ngay tiếp theo đó, biển ý chí của đối phương trực tiếp bị đánh nổ!
Ầm ầm!
Một vòng trăng tròn rơi vỡ, mà chớp mắt sau, trong đại điện bỗng nhiên hiển hiện một vị có khí tức cực kỳ cường hãn, Tử Linh chuẩn vô địch!
Mới vừa chết một vị Nhật Nguyệt cửu trọng!
Chiến Khuê cả giận quát: "Tô Vũ, ngươi đừng ép chúng ta, bằng không chúng ta tự bạo chết đi thì sẽ xuất hiện Tử Linh vô địch. . ."
Y còn chưa dứt lời, Tô Vũ đã tùy tay ném ra trên trăm tấm Cổ thành lệnh.
Tử Linh chuẩn vô địch cảnh nọ hơi có chút linh trí, y nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Không đủ. . ."
"Thật là tham lam!"
Tô Vũ bật cười, hắn lại ném ra thêm mấy chục tấm, lúc này Tử Linh chuẩn vô địch mới hài lòng, nhặt lấy toàn bộ rồi tan biến ngay lập tức.
". . ."
Chiến Khuê điên cuồng gào thét!
Mẹ nó, thế này mà cũng được à?
Gã chưa từng thử qua, bởi vì gã không có nhiều Cổ Thành lệnh như vậy!
Mà sắc mặt Huyền Vô Cực càng thêm kịch biến, quát lớn: "Dương Hồ, đi, nhanh dẫn ta đi!"
Xong rồi!
Căn bản là không có cách địch nổi Tô Vũ, mà Tô Vũ thì lại cười ha hả nói: "Các ngươi ấy mà, lãng phí quá nhiều bảo vật của ta!"
Dứt lời, Văn Minh Chí liền bao trùm về phía Huyền Vô Cực.
Bản thân hắn lại đánh về hướng Chiến Khuê, Chiến Khuê gầm lên: "Ta tự bạo sẽ xuất hiện Tử Linh vô địch, Tử Linh vô địch có trí tuệ, bọn chúng sẽ không bị ngươi thu mua, Cổ Thành lệnh cũng vô dụng..."
Giờ này khắc này y chỉ có thể dùng việc tự sát để uy hiếp Tô Vũ, y để ý đến bây giờ Tô Vũ đều không đánh bạo biển ý chí của người khác, đại biểu hắn cũng có lo lắng!
Lo lắng sẽ xuất hiện Tử Linh quân chủ!
"Tô Vũ, thả ta đi, thả ta đi, ta sẽ không quản bất cứ chuyện gì của các ngươi nữa..."
Y vội vã khẩn cầu: "Thả ta đi, bằng không thì ta sẽ tự bạo! Thật đó Tô Vũ, ta chết đi sẽ xuất hiện Tử Linh quân chủ, tất cả mọi người đều phải chết, ta là chuẩn vô địch, nhất định sẽ xuất hiện Tử Linh quân chủ..."
Trên vùng trời, Dương Hồ cũng sợ hãi hét: "Tô Vũ, Ma Đa Na, các ngươi đã giết quá nhiều người rồi, thả chúng ta đi, chúng ta thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Bằng không, ta và Chiến Khuê chết rồi có lẽ sẽ xuất hiện hai tôn Tử Linh vô địch, các ngươi có thể ngăn cản được sao?"
Đây cũng là vấn đề!
Một vấn đề rất nghiêm trọng!
Tử Linh vô địch chưa hẳn đã nhận Cổ Thành lệnh.
Mà dù có nhận thì liệu Tô Vũ còn nhiều Cổ Thành lệnh đến vậy sao?
Tô Vũ lại chỉ mỉm cười, "Ta vẫn thích cược một thoáng, cược các ngươi không dám tự bạo, tốt xấu gì ở chỗ ta thì còn có thể lưu lại biển ý chí, còn có khả năng sinh tồn, không phải sao?"
Sau một khắc, hắn xuất hiện trước mặt Chiến Khuê, đánh ra một quyền, oanh!
Chiến Khuê ngăn cản không nổi, thân thể bạo liệt, huyết dịch bắn tung tóe.
Y gầm lên: "Không, ta dám, ngươi đừng ép ta! Tô Vũ, ngươi đừng ép ta!"
Mà Tô Vũ lại thông qua việc hấp thu tử khí để chấn động.
Hắn muốn hỏi xem liệu Tinh Nguyệt có thể tới được không?
Ra được thì để cho Tinh Nguyệt tới!
Đối phó với Tinh Nguyệt thì ta vẫn có chiêu!
Nếu Tinh Nguyệt không tới mà đổi thành vị Tử Linh quân chủ khác, không biết liệu hắn ngụy trang thành Tử Linh thì có hữu dụng hay không.
Quy tắc!
Tô Vũ thầm nghĩ hết thảy đều có quy tắc, giết người thì Tử Linh xuất hiện, đây là quy tắc, vậy làm như thế nào để tránh cho Tử Linh quân chủ giết ta?
Ở trong cổ thành, sau ba ngày thì hết thảy đều tiêu trừ.
Không biết tình huống ở đây sẽ như thế nào?
Đúng lúc này, Ma Đa Na bỗng lên tiếng: "Đừng lo lắng, ta có biện pháp, nếu lựa chọn động thủ ở đây thì dĩ nhiên ta đã có chuẩn bị!"
Nghe là nghe vậy nhưng Tô Vũ vẫn không dám tin gã hoàn toàn!
Hắn còn đang thông qua tử khí gợn sóng liên hệ với Tinh Nguyệt, ngươi ra đi. . . Ngươi mau tới đi. . . Ngươi hãy ra ngoài giết ta đi. . .