Ma Đa Na hít sâu một hơi, đi đến trên bảo tọa, mở ra cửa lớn, trên thân gã tỏa ra khí tức cực kỳ cường hãn, bước ra khỏi Diễn Võ Đường.
Lúc này bốn phía Diễn Võ Đường có không ít cường giả vây quanh.
Trên bầu trời có một tầng phòng ngự, đó là dấu hiệu phong thành, hiện tại cũng đã có vài vị vô địch đi đến.
Thế nhưng không ai có thể đi vào!
Ma Đa Na quan sát một thoáng, gã lén nhẹ nhàng thở ra, rất tốt, vô địch của Tiên tộc đều ở bên ngoài, đây là chuyện tốt.
Thế nên gã lạnh lùng nói: "Tiên tộc Dương Hồ, Huyền Vô Cực, Đạo Thành, Ngân Bình. . . Dám can đảm giết Chiến Khuê của tộc ta, hiện tại chúng đã đền tội toàn bộ, chết dưới tay Ma Đa Na này. Nếu Tiên tộc không vừa lòng thì cứ tới tìm ta!"
". . ."
Ầm!
Bốn phương chấn động!
Trong ngoài Cung Vương phủ, tất cả mọi người đều rúng động, ở trên vùng trời, Huyền Hách Tiên vương kinh ngạc quát: "Ngươi nói cái gì?"
Ma Đa Na ngửa đầu nhìn lão, dáng vẻ kiệt ngạo, "Ta nói, những tên kia trêu chọc ta, đều đã bị ta giết! Hiện tại chưa chết thì chút nữa ta cũng sẽ xử lý từng tên. Huyền Hách Tiên vương, ngài có gì không vừ lòng à?"
"Hèn mạt!"
Huyền Hách Tiên vương giận dữ, cùng lúc đó, ở bên phía Ma tộc cũng có một tôn Ma vương sốt ruột quát: "Ma Đa Na, đừng nói bậy, có phải do Lam Thiên ngụy trang ngươi hay không. . ."
Oanh!
Khí tức Ma Hoàng bùng nổ, Ma Đa Na kiêu ngạo nói: "Thiên Mại Tề đại nhân, ta nghĩ hiện tại ta đã chứng minh xong rồi!"
". . ."
Vẻ mặt của vị Ma vương nọ liền thay đổi, thật sự là Ma Đa Na, chỉ có Ma Đa Na mới có tinh huyết Ma Hoàng, cũng chỉ có gã mới có thể thuận lợi dùng, những người khác mà dùng chắc chắn phải chết.
Đáng chết!
Thật sự là gã, gã điên rồi sao?
"Chiến Khuê đâu?"
"Vừa mới chết rồi, không thấy dị tượng chuẩn vô địch ngã xuống sao?"
Ma Đa Na lạnh lùng nói: "Việc này chính là như thế, Ma Đa Na ta dám làm dám chịu! Ta giết người không cần giấu giếm, kẻ giấu giếm là hạng vô sỉ, mà ta thì không phải!"
Đúng vậy, gã đang ngấm ngầm mắng người!
Gã chưa bao giờ làm như vậy, lần này gã có chút căm tức, Tô Vũ quá không biết xấu hổ, cho nên Ma Đa Na quyết định ngấm ngầm hại người, gã sẽ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng tên kia một câu!
Đồ vô sỉ!
Mà trong hư không, từng tôn vô địch nhanh chóng hiển hiện, Tiên tộc thì giận dữ điên cuồng!
Ma tộc chỉ khẽ nhíu mày, im lặng.
Đồ điên!
Ma Đa Na là đồ điên, gã muốn làm gì đây?
Ma vương vội vàng nói: "Đám Huyền Vô Cực đều đã chết rồi sao? Nếu chưa. . ."
Oanh!
Ma Đa Na đóng cửa lớn lại không thèm để ý nữa, khuyên ta cũng vô dụng, huống chi đám người kia lại không ở trong tay ta, đều do Tô Vũ giữ hết rồi!
. . .
Cửa lớn đóng lại, hiệu quả cách âm tốt kinh người.
Hết thảy thanh âm bên ngoài trong nháy mắt đều tan biến.
Ma Đa Na quay đầu, Tô Vũ cười như không cười nhìn gã, "Ma Đa Na, mắng thoải mái quá nhỉ?"
"Không có. . ."
Ma Đa Na phủ nhận, gã không mắng, chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi!
Tô Vũ mỉm cười, tỏ vẻ không có vấn đề gì, "Không sao, thích mắng thì cứ mắng đi! Kẻ vô sỉ cũng là thiết lập phù hợp với ta, phù hợp với kẻ chuyên bày bố lừa gạt như ta. Ta bố trí ngàn ngàn vạn vạn, ngươi mong muốn ta vô sỉ thế nào thì ta đều có thể thỏa mãn ngươi!"
Vô sỉ!
Ma Đa Na và Tinh Nguyệt đồng thời thầm mắng!
Chưa bao giờ thấy hạng người nào vô sỉ như thế!
Tuổi còn nhỏ đã có mặt dày như tường thành!
Tô Vũ cười ha hả: "Nói như vậy kẻ giết người là Ma Đa Na! Aiiiz, Ma Đa Na, Ma tộc các ngươi quả nhiên là ma đầu, quá tà ác rồi!"
Dứt lời, hắn cười một tiếng, bỗng nhiên hắn tung một chưởng vỗ nát viên cầu trong tay!
Sau một khắc, thiên địa dị tượng xuất hiện!
Đây là một tôn Nhật Nguyệt cửu trọng, tích lũy đến bây giờ cuối cùng cũng đã có ban thưởng, ngay lập tức có một đám mây màu buông xuống, Tô Vũ nhìn thoáng qua rồi khẽ nhíu mày, mấy đám mây đó hạ xuống nhanh chóng, 360 khiếu huyệt toàn thân Tô Vũ lấp lánh hào quang, hấp thu lực lượng. . .
Một lát sau, Tô Vũ lắc đầu, "Rác rưởi, thế mà không có cách nào giúp ta hoàn thành một lần nguyên khí biến hóa!"
". . ."
Ma Đa Na ngốc trệ mà nhìn Tô Vũ, "Ngươi. . . Hiện tại ngươi là cảnh giới gì?"
"Lăng Vân nhất trọng."
Tô Vũ cười ha hả đáp: "Có phải hơi yếu một chút không? Không sao, để ta thử lại lần nữa xem, còn chưa giết Dương Hồ và rất nhiều thiên tài mà, để ta giết sạch coi có tiến bộ hơn không!"
Chiến Khuê tự bạo, cho nên không cho Tô Vũ ban thưởng được là bao.
Đều chỉ coi như tích lũy!
Không sao hết, giết thiên tài kỳ thật còn tốt hơn giết cường giả nhiều.
Tô Vũ mở miệng nói: "Nếu ta là ngươi, hiện tại ta sẽ nhắm mắt phong bế lục thức, miễn cho thấy quá nhiều thứ lại bị giết người diệt khẩu!"
Ma Đa Na thở dài một tiếng, thức thời phong bế hết thảy, khoanh chân ngồi xuống, không tiếp tục xem nữa.
Mà Tinh Nguyệt chờ gã phong bế xong xuôi mới cất tiếng: "Tô Vũ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
". . ."
Tô Vũ sửng sốt, nửa ngày sau mới cười đáp: "Đại nhân, ta làm sao? Ta không muốn gì hết mà, là chính ngài tự tới, ta chẳng qua là nhớ ngài nên mới triệu hoán ngài, ta có làm gì đâu?"
Cổ quái!
Ta chẳng làm gì hết, không phải tự ngươi muốn tới à?
Tô Vũ vừa nói vừa lấy ra Văn Minh Chí, bắt đầu thu nạp mọi thứ.
Trong đại điện có không ít máu thịt cường giả vẫn còn, hắn đều hấp thu sạch sẽ.
Tô Vũ vừa hấp thu, vừa bảo: "Đại nhân, tử vong chi huyết kia là thứ rất tốt sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Vậy được, chút nữa đại nhân đi thì ta sẽ bảo Ma Đa Na đưa cho đại nhân!"
". . . Ta không muốn!"
Tinh Nguyệt hừ lạnh!
Đồ của ngươi ta mới không thèm!
Tô Vũ cười khẽ, "Đại nhân sao lại nói vậy, ta là thuộc hạ của ngài, đồ của ta không phải chính là đồ của đại nhân sao? Đại nhân mạnh mẽ, thuộc hạ mới có thể sống vui vẻ, không phải bản thân ta cũng là của đại nhân à?"
Tinh Nguyệt suy tư một chút, nhíu mày nói: "Miễn cưỡng thì cũng được! Thế nhưng. . ."
Tô Vũ cười ngắt lời: "Đừng nói nhưng này nhưng kia, ta nhớ ngày xưa đại nhân nhặt được một khối vật gánh chịu đúng không? Có vẻ nó không có ích gì cho đại nhân hết. Đại nhân có thể ban thưởng cho ta được không?"
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật gánh chịu vật kỳ thật chính là thấy từ chỗ Tinh Nguyệt.
Đó là một khối bảo vật dạng ngọc.
Tinh Nguyệt nghe thấy là ban thưởng chứ không phải trao đổi, lại nghĩ tới mình có thể cầm được tử vong chi huyết, tính đi tính lại thì nàng đâu có lấy không đồ của Tô Vũ. Nàng lập tức vừa lòng thỏa ý, "Có thể, bản tọa thưởng cho ngươi!"
Dứt lời, nàng lấy ra một kiện vật gánh chịu, ném qua cho Tô Vũ!
Tô Vũ tươi cười, rất nhanh hắn lại nhặt lên hai kiện vật gánh chịu khác trong đại điện, một cái là của Chiến Khuê, một cái thuộc về Dương Hồ, vận khí của hắn không tệ, đoạt được ba kiện cùng lúc!
Thu hoạch rất khá!
Lần này hắn thu hoạch ba kiện, tính thêm số lượng mà hắn đã có trước đó…
Không tính thì không biết, tính ra thì. . . Chà chà!
Trong tay Tô Vũ không sai biệt lắm có thể đổi được 15 kiện vật gánh chịu!
Ai, vật gánh chịu quả nhiên là không đáng tiền!
Nơi nào cũng có thứ này, mà hắn còn chưa kiểm tra nhẫn trữ vật của những thiên tài kia đâu, có lẽ còn có nữa đây này, đám Nhật Nguyệt cửu trọng kia hẳn là cũng có, dù cho không có thì chắc cũng sẽ tìm được bảo vật a?
Còn nữa, hai vị chuẩn vô địch phát nổ có thể lấy ra thêm một chút tinh huyết không nhỉ?
Chiến Khuê đại khái là chẳng thể nào, gã đã tự bạo!
Dù thân thể Dương Hồ phá toái nhưng máu của y tràn ngập toàn bộ đại điện, vẫn còn tồn tại ở đây, có lẽ có thể rút ra một chút.
Thu hoạch lớn rồi!
Tô Vũ cảm khái, kiếm tiền quả thực quá đơn giản.