Tô Vũ vừa ngẫm nghĩ về vật gánh chịu, vừa để trang sách thôn phệ bọn gia hỏa Tiên tộc, giết hết!
Giữ lại làm gì?
Một tên tiếp một tên!
Trong số những tên kia có rất nhiều kẻ đều bị giết dưới tình huống ý chí không tỉnh táo, nhưng cũng có người còn giữ vững tỉnh táo, chờ Tô Vũ mở ra một trang sách thì bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Huyền Vô Cực: "Tô Vũ, đừng giết ta, ta có bảo vật, gia gia của ta cũng có, ngươi có thể bắt ta đi đổi. . ."
"Không cần, giết gia gia ngươi thì đồ đều sẽ là của ta!"
Tô Vũ tủm tỉm cười, trang sách thôn phệ Huyền Vô Cực trong nháy mắt!
Giờ khắc này lại có một đám mây màu buông xuống, mà khiếu huyệt trên người Tô Vũ chấn động một cái, vẫn không thể nào hoàn thành hai lần thuế biến.
Quả nhiên là rất khó!
Tô Vũ thở dài, giết nhiều người như vậy, hơn nữa còn đều là giết vượt cấp, ta chỉ là Lăng Vân mà thôi, đệt, người khác đều có thể tiến vào Nhật Nguyệt, ta lại chẳng thể xong được hai lần thuế biến!
Không có thiên lý!
Còn về phần Huyền Vô Cực, giết là giết, giữ hắn ta lại làm gì?
Rất nhanh, hắn lại lật đến một tờ, phía trên hiện ra dáng vẻ Đạo Thành, y hết sức uể oải, thấy Tô Vũ liền mở miệng: "Ngươi muốn như thế nào, thậm chí ta có thể làm gián điệp cho ngươi, mai phục trong Tiên tộc, ngươi có thể khống chế ta. . ."
Tô Vũ phì cười, "Đừng nha Đạo Thành huynh, kỳ thật ta rất thích ngươi, thật! Thế nhưng ta có chút kiêng kị ngươi cũng là thật, ngươi kết thù với ta lâu như vậy mà còn chưa chết. Vạn giới này ngươi là người đầu tiên đấy! Cừu nhân của ta nếu yếu hơn ta thì cơ hồ đều chết cả rồi, duy chỉ có ngươi là còn sống, ta sợ lắm ấy! Đạo Thành huynh, yên tâm đi, ngươi chết thì ta sẽ từ từ dò xét hết thảy, quá khứ của ngươi sẽ là của ta. Yên tâm đi thôi!"
Tô Vũ tiếp tục cảm khái: "Ta rất ít khi nói nhiều với người sắp chết như vậy, kể cả Hà Đồ đều không có tư cách này, đối với ngươi, ta là đối đãi khác biệt, ngươi có thể hóa thành Tử Linh, thật đó, ta cảm thấy có hi vọng lắm. . . Chờ ngày nào đó tới Tử Linh giới, ta lại sẽ giết ngươi, đừng khách khí nha!"
Đạo Thành lộ ra ánh mắt tuyệt vọng!
"Tô Vũ, ta hối hận!"
"Hối hận đã đắc tội ta à?"
"Không, ta hối hận, hối hận hẳn là lần đầu tiên gặp ngươi thì nên giết ngươi, ta không giết được ngươi thì cũng nên để gia gia của ta tới giết ngươi, chứ không phải bỏ mặc ngươi trưởng thành tiếp!"
"Aiiiz, đáng tiếc không có thuốc hối hận, hay như vậy đi, ngươi tốt nhất chăm chỉ tu luyện ở Tử Linh giới, tranh thủ trở thành Tử Linh quân chủ, đừng quá thương tâm nữa."
Dứt lời, Tô Vũ vẫy tay một cái coi như tạm biệt, ngay sau đó trang sách liền mạnh mẽ thôn phệ đối phương!
Đồ y để lại, Tô Vũ cũng không xem thêm.
Không vội!
Giết từng tên đã!
Mà giết Đạo Thành xong Tô Vũ bỗng nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, không chỉ như vậy, giờ khắc này, thế mà có một đám mây màu đơn độc bay xuống!
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, mà Tinh Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn: "Chuyện này. . . người có đại khí vận của Tiên tộc thế mà lại bị ngươi giết, nếu y mà không chết thì hẳn là có khả năng chứng đạo!"
Tô Vũ bật cười, "Thế ư? Vậy ta thật sự đã kiếm lời rồi!"
Tinh Nguyệt cũng không quá coi ra gì!
. . .
Nhưng mà giờ khắc này, ở bên ngoài đã phát điên rồi!
Đạo Thành chết!
Huyền Vô Cực chết!
Từng thiên tài của Thiên bảng Địa bảng đều đã chết, mà còn đều là người Tiên tộc!
Ngay cả chuẩn vô địch đều đã chết, đầu tiên là Chiến Khuê, rất nhanh lại đến Dương Hồ.
Hai vị chuẩn vô địch, tám vị thiên tài, sáu vị Nhật Nguyệt cửu trọng, một vị Nhật Nguyệt bát trọng. . .
Không, rất nhanh lại có thêm hai vị Nhật Nguyệt thất trọng nữa.
Tô Vũ thuận tiện giết luôn cả Bàn Hộc cùng Thiên Đinh, đó là hai kẻ hắn lấy được từ tay Ma Đa Na.
Ầm ầm!
Thiên địa rúng động!
Giờ khắc này, hư ảnh Thiên Cổ lại lần nữa bắn tới, lão yên lặng nhìn những lối đi đứt gãy, trong nhất thời lão cứ vô thanh vô tức, cứ yên lặng đứng xem như thế.
Ở gần đó, nhiều vị vô địch như Đạo vương, Huyền vương đều yên lặng không nói gì, bầu trời bên trên nhất thời xám xịt như tâm trạng của bọn họ lúc này.
Chết!
Đều đã chết!
Trừ 5 vị Tiên vương thì nhóm tinh nhuệ nhất của Tiên tộc đều chết hết rồi.
Bao gồm cả hai vị thiên tài trên Thiên bảng!
Mà Đạo vương thì lộ ra vẻ mặt ảm đạm dọa người, cháu trai của ông chết rồi, đệ tử của ông cũng chết cả rồi, tất cả người mà ông phái vào đều chết sạch không còn ai!
Kể cả Huyền Vô Cực được Tiên tộc coi trọng nhất cũng đã chết.
Lúc bấy giờ, vô địch các tộc khác không ai bảo ai, đều ăn ý lui tránh một chút, sợ rằng Tiên tộc sẽ đột ngột phát điên mà bùng nổ.
Thế hệ này của Tiên tộc xem như chính thức đoạn tuyệt!
Thiên Cổ bỗng cười rộ lên, giọng cười cực kỳ bén nhọn, "Được. . . Được lắm! Đều đã chết, chết hết rồi!"
Giờ khắc này ở gần lão, hư không hiện ra vô số vết nứt, trên không trung, đám mây huyết sắc hội tụ, điều này đại biểu Thiên Cổ đang thở gấp!
Lão hết sức phẫn nộ!
Triều tịch thời đại này, lần đầu tiên Tiên tộc tổn thất thảm trọng như vậy, thảm trọng đến mức khiến cho lão nghẹt thở!
Đám Huyền Vô Cực, Đạo Thành đều có hi vọng chứng đạo, bao gồm cả Dương Hồ và những người vừa mới chết đi, trong mắt lão tối thiểu cũng phải có 5 người có khả năng chứng đạo!
Tiên tộc tổn thất quá lớn!
5 người!
Hi vọng rất rất lớn!
Điều này đại biểu rằng thế hệ này của Tiên tộc sẽ ít đi 5 vị vô địch!
"Ha ha ha. . ."
Thiên Cổ gắt gao nhìn về phía Ma tộc, lão cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã tan biến.
Sở dĩ lão nhìn về bên kia. . . Bởi vì Chiến Khuê cũng đã chết!
Không phải do Tử Linh giết, điểm này lão có thể xác định, bởi vì ngoại trừ Tiên tộc thì không còn ai khác chết nữa, duy chỉ có Tiên tộc là chết một nhóm lớn, vậy chẳng lẽ Ma tộc Chiến Khuê đã đồng quy vu tận hay sao?
Hay là Ma tộc vây giết Tiên tộc?
Không chỉ Thiên Cổ mà những người khác cũng đều nghĩ như vậy.
Họ đều nghĩ Ma tộc thật ác độc!
Đây là đắc tội chết với Tiên tộc rồi!
Dưới tình huống bình thường, dù có đấu thì cũng không nên vây quét những thiên tài trẻ tuổi, làm vậy thì đại biểu các ngươi đã chặt ngang xương sống của một tộc, dẫn đến hận thù không chết không thôi giữa đôi bên!
Chỉ sợ ra ngoài rồi, Tiên tộc chắc chắn sẽ khai chiến với Ma tộc!
. . .
Bên phía Nhân tộc.
Đại Chu vương và Đại Hạ vương liếc nhìn nhau, Đại Hạ vương khẽ hít một hơi, "Ma tộc thật ác độc!"
Đây là muốn Tiên tộc tuyệt hậu sao?
Hành vi này tương đương với việc giết sạch đám Tần Phóng, Hoàng Đằng của Nhân tộc, không chỉ thế mà còn giết cả chuẩn vô địch cùng Nhật Nguyệt cửu trọng nữa.
Quá độc ác!
Nói thật, chính Đại Hạ vương còn không dám giết hết đám thiên tài Thiên bảng Địa bảng, làm vậy thì Nhân tộc đừng hòng ra ngoài được nữa, Tiên tộc nhất định sẽ điên cuồng trả thù!
Mà Đại Chu vương lại nhíu mày, truyền âm nói: "Đừng quá hưng phấn, ngươi cảm thấy Ma tộc sẽ làm ra chuyện này à? Ta thấy… không chừng là tộc chúng ta gây ra đó!"
Đại Hạ vương giật mình!
Không thể nào!
Nếu đây là việc Nhân tộc làm. . . Ông có chút khẩn trương, rất nhanh ông bèn truyền âm đáp: "Tô Vũ giết thì không sao, dù gì hắn cũng đã đối đầu với cả vạn giới, cũng đã sớm bị Tiên tộc truy sát toàn diện. Nhưng nếu là người khác. . . Hẳn là Long Võ nhà ta giết nhỉ?"
Vậy thì phiền phức lớn rồi!
Đương nhiên Tô Vũ đâu có vào đây, ông vô thức nhìn thoáng qua phía cổ thành rồi hít sâu một hơi, mong đừng là Nhân tộc giết, mà nếu thật thì phải nhớ giết người diệt khẩu, chớ để cho người ta tóm được sơ hở!
Đại Chu vương cũng nhìn về hướng cổ thành, ác như vậy. . . Nói thật, trước khi năm vị Tiên vương đều chết thì chắc chắn Hạ Long Võ sẽ không dám giết như thế!
Trừ phi, y không muốn Nhân tộc sống tiếp nữa!
Bằng không thì Tiên tộc sẽ điên cuồng trả thù!
Năm vị Tiên vương còn đang sống nhăn răng kia kìa.
"Dám ra tay ngoan độc như thế, vạn giới cũng không nhiều, hẳn là Tô Vũ giết!"
Khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Đại Chu vương cũng cực kỳ thổn thức.
Ngoan nhân a!
Ngươi thật sự là sinh sai thời đại, nếu ngươi sinh ra ở thời kỳ mà Nhân tộc còn bá đạo, ngươi ắt sẽ túm đầu toàn chư thiên mà giết mấy lần!