Bên ngoài, sau khi Ma Đa Na đi ra, bên trên Cung Vương phủ, từng tôn vô địch lộ ra sắc mặt lạnh lẽo.
Mấy tôn Tiên vương lại càng đen mặt!
Ma Đa Na!
Tên đáng chết!
Dù cho gã là tương lai thân của Ma Hoàng thì gã cũng phải chết, lần này nhất định phải giết gã, bằng không Tiên tộc vô phương dừng chân ở vạn giới!
Mà những vị Ma vương cũng lộ ra ánh mắt khó xử.
Việc này rắc rối quá rồi!
Mà Ma Đa Na thản nhiên hành tẩu tại Cung Vương phủ, tất cả mọi người chung quanh thấy gã thì đều dồn dập lui tránh, cả đám lộ ra ánh mắt phức tạp. Vạn giới đầu tiên là có tên điên đại khai sát giới mang tên Tô Vũ, cũng là thiên tài đệ nhất Thiên bảng.
Bây giờ, đệ nhất Thiên bảng hiện tại Ma Đa Na có vẻ như cũng đã thay đổi.
Rất nhiều người ngẫm nghĩ thì cũng đều tiếc hận, Ma Đa Na bị ép phát điên là chuyện rất bình thường, rất nhiều người đều biết gã bị Ma Hoàng nuôi làm tương lai thân, đổi thành bất kỳ ai thì cũng đều không thể chịu đựng được.
Mà sau khi Ma Đa Na vừa đi, rất nhanh có người chạy tới hướng Diễn Võ Đường, muốn nhìn xem có chỗ tốt gì hay không.
Có lẽ Ma Đa Na giết người xong mà không hủy diệt thi thể thì sao?
Không chừng cũng chẳng mang nhẫn trữ vật đi?
Thiên tài như gã có lẽ sẽ không quan tâm mấy thứ ấy nhỉ?
Cho nên, rất nhanh liền có hàng loạt cường giả tràn vào Diễn Võ Đường.
. . .
Trong Diễn Võ Đường.
Tô Vũ đánh giá đám gia hỏa đang lùng sục tìm kiếm, có lẽ hắn có thể tùy ý giả mạo một tên, bí danh có ngàn ngàn vạn vạn, hắn không nhất định phải làm một ai, chính mình cũng không biết mình sẽ giả mạo người nào thì càng không ai có thể đoán được.
Rất nhanh, một vị Thần tộc đi đến gần Tô Vũ, mắt y tối sầm lại, chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt đã tan biến, mà chỗ y mới đứng phút chốc lại nhiều thêm một người.
Chuyển đổi không chê vào đâu được!
Trong sách, trang của Thần tộc nhiều thêm một vị cường giả Sơn Hải cửu trọng.
Mà Tô Vũ cũng mau chóng xuyên vào ký ức của y.
Phụ cận, có một vị Thần tộc nhìn hắn ngẩn người thì không khỏi quan tâm: "Vân Hạo, phát hiện cái gì à?"
Tô Vũ khôi phục như thường rất nhanh, lắc đầu, "Không! Chúng ta đi thôi, bằng không thì chút nữa cấm chế mở ra, vô địch tiến đến, chúng ta đều sẽ phiền toái!"
"Aiz, vậy thì đi thôi! Ma Đa Na thay đổi rồi, trước kia giết người gã thường xuyên lưu lại chút gì đó, lần này thì chẳng còn gì hết!"
Gã Thần tộc thở dài một tiếng, trong đại điện, cường giả của các tộc khác cũng tỏ vẻ tiếc hận.
Đúng vậy, Ma Đa Na thay đổi rồi.
Trước kia giết người xong, gã đều nhìn không thuận mắt, rất ít khi nhặt xác!
Thôi vậy, lần này kẻ mà gã giết đều là thiên tài và cường giả, dù Ma Đa Na không coi ai ra gì thì cũng sẽ không bỏ qua bảo vật từ đám gia hỏa ấy, thôi thôi, trước khi đến họ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Mọi người cấp tốc thối lui khỏi Diễn Võ Đường, nơi này vẫn ít lưu lại thì tốt hơn, chết quá nhiều Tiên tộc ở bên trong, cẩn thận đợi chút nữa Tiên vương đến lại giận quá mất khôn thì khổ.
. . .
Vân Hạo, Thần tộc Sơn Hải cửu trọng cảnh.
Một tiểu nhân vật bị Tô Vũ tùy ý giả mạo.
Nơi đây do vô địch đương đạo, Nhật Nguyệt cũng có rất nhiều, một Sơn Hải không phải thiên tài thì tuyệt đối sẽ không đáng chú ý. Mặc dù Vân Hạo ở Thần tộc cũng có chút danh tiếng, nhưng đối với Tô Vũ mà nói thì cũng chỉ là tiểu nhân vật từ đầu tới đuôi.
Tiểu nhân vật cũng có chỗ tốt của tiểu nhân vật, không có mấy ai sẽ quan tâm tới họ.
Kể cả thiên tài Lăng Vân thì cũng nổi danh hơn hẳn bọn họ.
Cho nên, mấy người này mới đến để nhặt thi, đáng tiếc lại chẳng nhặt được gì, thiên tài chân chính và cường giả thì đều khinh thường hành động này.
Bên cạnh Tô Vũ còn có đồng bạn cũng là Thần tộc, tuổi tác vị này rất lớn, đối phương không phải thông qua danh ngạch để vào mà là đi theo lối đi đặc thù, xem như một kẻ may mắn. Y và Vân Hạo là đồng tộc nên cả hai tụ đến cùng một chỗ.
Không nhặt được thi thể, lão thần tộc này tỏ ra tiếc nuối, vừa ra ngoài cùng Tô Vũ vừa cảm khái: "Trước kia ta từng nhặt thi một lần, là do Cổ Tiên tộc chém giết lưu lại, ta đã kiếm bộn một món lớn, thiên tài cường giả của vạn tộc thì Nhân tộc keo nhất, thứ đồ gì cũng đều mang đi, Tiên tộc thì cực hào phóng, nhiều khi một chút các loại bảo vật cấp bậc thấp họ đều chẳng buồn để mắt tới. . ."
Nhân tộc keo kiệt nhất!
Được rồi, đây không phải tật xấu, Nhân tộc nghèo, một giọt tinh huyết đều là đồ tốt, có thể lưu lại bảo vật cho ngươi mới là lạ!
Tô Vũ lộ ra biểu tình chanh chua, "Ai bảo chúng ta không có thiên phú, không có chỗ dựa! Thiên tài Thần tộc ta có không ít tài nguyên, bảo vật cũng có một nắm lớn, lại chẳng thấy người nào dùng không hết mà chia cho chúng ta!"
Lão Thần tộc sợ hãi nhìn chung quanh một lần, giựt ống tay áo của hắn, "Được rồi, đừng oán trách nữa! Ngươi tính ra còn không tệ, Thiên Mâu Thần tộc tốt xấu gì cũng cho ngươi một cái danh ngạch. . ."
Tô Vũ tỏ vẻ ghen tị, "Đó là do bọn họ sợ chết, có lẽ sớm đã biết lần này hết sức nguy hiểm nên mới cố ý để cho ta tới chịu chết!"
"Vân Hạo, lời này là ngươi không đúng, ta muốn cầu một danh ngạch còn không cầu được đây!"
Lão Thần tộc cảm khái một tiếng, người trẻ tuổi quả là quá táo bạo.
Dù Vân Hạo không tính là trẻ, nhưng so với y thì lại trải qua quá ít.
Tô Vũ hừ khẽ một tiếng!
Hắn cũng không nói thêm, đúng vậy, Vân Hạo luôn luôn chanh chua như thế.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy được không ít vô địch thì bĩu môi: "Lão Hách, ngươi tin không, đám vô địch kia chờ ở bên ngoài nhưng chút nữa cũng không dám giết Ma Đa Na, dù muốn giết thì Ma tộc cũng không đáp ứng! Có chỗ dựa quả là điều tốt, giết cho Tiên tộc sấp mặt mà chẳng có vấn đề rắm gì!"
"Cái miệng này của ngươi giữ yên tĩnh chút đi!"
Lão Hách rất bất đắc dĩ, cái miệng của Vân Hạo chẳng chịu im bao giờ.
Vô địch mà ngươi cũng dám phỉ báng?
Thật sự muốn chết rồi?
Tô Vũ không nói gì nữa, hắn nói sang chuyện khác: "Hà Đồ muốn giết lên, tầng bảy chém giết lẫn nhau cũng không yên ổn! Người chết càng ngày càng nhiều, hai ngày này Nhật Nguyệt không ngừng rơi vỡ, ta thấy Nhật Nguyệt đều đã chết không ít rồi! Tiếp tục như thế, đám Sơn Hải như chúng ta còn có thể sống sao?"
"Căn bản không có ai coi trọng tính mạng của chúng ta hết!"
Tô Vũ chửi bậy vài câu, "Các vị Thần vương Thần tộc ta cũng không cho chút chỗ tốt nào, làm hại chúng ta tới một chuyến vô ích, không thể không mạo hiểm đi ra ngoài nhặt bảo vật. . ."
"Đi thôi!"
Lão Hách cắt ngang lời hắn, nói vài câu thì được, còn tiếp tục như thế thì y không muốn đi cùng Vân Hạo thêm nữa, quá dễ dàng gây phiền toái.
Tô Vũ lầu bầu vài câu, nhưng cũng biết điều không nói gì thêm.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi hỏi: "Lúc nào mới có thể mở ra phong ấn?"
"Nhanh thôi, nơi này không giống bên ngoài, một ngày là có thể mở ra rồi!"
"Vậy cũng cần chút thời gian."
Tô Vũ bỗng nhiên nhìn vào chỗ sâu bên trong phủ đệ, nhỏ giọng đề nghị: "Lão Hách, đi xem Cửu Diệp Thiên Liên là cái gì không? Dù sờ không tới thì ngửi chút hương vị cũng tốt, có lẽ ngửi cũng có thể tấn cấp đấy!"
"Ngươi nằm mơ đi!"
Lão Hách phì cười, "Ngươi cũng không có cách nào tới gần nó, bây giờ ở bên đó có lẽ đều bị vô địch bao vây rồi."
"Nhìn một chút thì có sao đâu!"
Tô Vũ lơ đễnh nói: "Chúng ta lấy không được, nhìn một chút cũng không thể à? Ngươi chỉ cần nói có đi hay không thôi, dẫu sao ta cảm thấy địa phương khác cũng không có thứ gì tốt, tầng bảy hình như không có bảo vật gì, sớm biết. . . thôi được rồi, biết cũng vô dụng, ở dưới cũng rất nguy hiểm."
"Tầng bảy dĩ nhiên vẫn có bảo vật, thế nhưng quá nguy hiểm nên ngươi lấy không được. Cửu Diệp Thiên Liên cũng không tính là bảo vật mạnh nhất ở tầng này, năm đó nó chẳng qua đây chỉ là hoa trì mà Cung vương dùng để ngắm cảnh. Tầng bảy còn có bảo địa khác, then chốt là ngươi không vào được cũng không ra được."
"Aiz!"
Tô Vũ thở dài, lão Hách cười nói: "Thôi đừng thở dài, ta và ngươi đi xem Cửu Diệp Thiên Liên đi, kỳ thật không có gì đẹp mắt cả, vả lại cũng không thể tới gần."
Dứt lời, hai người cùng nhau đi về hướng chỗ sâu.