Nhân Tiên quần chiến!
Bốn đấu với bốn, Chu Thiên Phương áp chế đối phương, Hạ Long Võ cân sức ngang tài, Chu Phá Long miễn cưỡng nghênh đón địch, Tần Trấn mới đầu còn càn rỡ được ba chiêu, sau ba chiêu thì đã bị vị Vĩnh Hằng tứ đoạn kia đè lên mà đánh.
Bất quá Tần Trấn đã dẫn binh nhiều năm, cái khác không học được mà chỉ học được một chuyện, đánh chết y cũng không biết sợ!
Ngươi cho ta một kiếm, ta cho ngươi một thương, ta bị thương nặng hơn ngươi thế nhưng ngươi chưa chắc đã có thể chịu đựng giỏi như ta!
Trong nháy mắt, tám vị vô địch đã đánh cho long trời lở đất, đến lúc này các vô địch khác cũng không dám tùy tiện ra tay, cũng chẳng ai muốn ra tay, bởi vì một khi xuất kích thì rất dễ bị cuốn vào chiến tranh giữa đôi bên.
Mà giờ khắc này, bộ trưởng Thiên bộ cũng không khách khí, truyền âm nói: "Phe nào bị đánh tới sắp chết thì chúng ta hãy liên thủ ném bọn họ ra ngoài, đừng để cho ai chết ở đây, kẻo lại dẫn đến một đám Tử Linh quân chủ theo quy tắc ùa ra!"
Các ngươi cứ đánh đi!
Những vị vô địch còn lại cũng không có ý kiến, liên thủ dịch chuyển mấy người kia cũng được. Họ muốn đánh thì đánh nhưng tốt nhất đừng chết ở Cung Vương phủ, cho dù có chết ở đây thì tốt nhất là bị Quy Nguyên đao giết, đây là quy tắc chi lực, nó giết người thì sẽ không khiến Tử Linh xuất hiện.
Bằng không, những người khác giết chóc đều sẽ dẫn xuất Tử Linh.
11 vị Tử Linh quân chủ đang ở bên ngoài còn dễ đối phó một chút, giết thì giết, không có nhiều sự tình rắc rối cho lắm, còn Tử Linh quân chủ trong quy tắc mà bị giết thì Tử Linh giới sẽ lập tức truyền tống một đống Tử Linh quân chủ đông như châu chấu đến, lúc đó mới thật là thảm họa.
. . .
Bên trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ yên lặng quan sát, tám tôn vô địch Nhân Tiên đều đang ác chiến, giết đến trời rung đất chuyển, đã có thân mình mấy vị vô địch bị thương nặng tới đẫm máu.
Tần Trấn đang bị áp chế, mà đối thủ của Chu Thiên Phương cũng bị y áp chế tới nỗi không thể ngẩng đầu.
Song phương cũng không định đổi lại đối thủ mà chỉ muốn giết nhanh thắng nhanh, bên nào giết được đối phương trước thì bên đó thắng!
Chỉ cần đánh chết được một vị vô địch, bốn đánh ba ắt sẽ thắng!
Mà vào lúc bọn họ đang đại chiến, vô địch của Thần Ma cũng đang bận rộn truyền âm cho nhau, nói là truyền âm, kỳ thật cũng không phải vậy, mà là Thần Ma đã tiến hành cách ly bốn phương, nhiều vị vô địch bắt đầu thương thảo.
"Nếu Tiên tộc thua trận thì chúng ta có giết Nhân tộc không?"
"Phải giết!"
"Mấu chốt là giết lúc nào, đợi Tiên tộc chết mấy vị hay chờ bọn hắn rơi vào thế hạ phong liền ra tay?"
"Xem tình huống đã, tối thiểu phải đợi Nhân tộc sức cùng lực kiệt rồi mới có thể xử lý chúng!"
Hiện tại Thần tộc cũng thế mà Ma tộc cũng vậy, không chỉ vô địch đang nghe mà những thiên tài Thần Ma không phong bế giác quan kỳ thật cũng có thể nghe được.
Dường như hai tộc này đều cảm thấy những người kia đã phong bế giác quan nên không cần phải truyền âm.
Ở trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ vẫn nhắm chặt hai mắt, biểu lộ vẻ dữ tợn, dường như đã gặp phải trùng kích.
Hắn biết mà!
Đúng vậy, hắn biết ngay hai tộc này cố ý, cố ý nói như vậy để dụ hắn ra!
Đúng vậy, nhất định là như thế!
Hẳn là bọn họ suy đoán Tô Vũ có thể ở bên trong hai tộc này, nhưng bây giờ họ còn đang do dự xem liệu có nên giết chết toàn bộ hay không, vì vậy họ đang thử dò xét, hoặc là nói đang bày mưu.
Cả đám đều đang đợi Tô Vũ chủ động đi ra!
Quả nhiên, lại có vô địch cười lạnh, "Nhân tộc cũng quá xui xẻo, bị Tô Vũ và Lam Thiên đào hố, trước đó hai gia hỏa chết tiệt kia giết thống khoái thì thế nào chứ? Ta thấy lần này Nhân tộc sẽ xong đời thôi!"
"Vốn đã là công địch mà còn dám chường mặt đường hoàng như thế!"
". . ."
Từng vị vô địch, ngươi một lời ta một câu, giống như thật sự chỉ có ý thương thảo, mà trên thực tế họ đang chờ đợi, chờ đợi động tĩnh của Tô Vũ.
Hiện tại một cỗ ý chí lực hơi yếu đang tuần tra vào trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ vẫn cứ bày ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ.
Đồng thời hắn cũng nhanh chóng rung chuyển tử khí, chỉ chút xíu tử khí hết sức yếu ớt.
"Ngài có thể xông vào không? Cùng nhau xông tới đây, ta cần đại nhân trợ giúp, thời khắc mấu chốt hãy xông tới, ta rất cần!"
Tinh Nguyệt trì trệ không đáp lời.
Tới giúp Tô Vũ?
Nàng thì dĩ nhiên chẳng sao, nhưng những Tử Linh khác đang chạy loạn khắp nơi, làm sao chịu nghe nàng?
Bên tai Tô Vũ lại vang lên âm thanh của một vị vô địch: "Lần này Nhân tộc chết chắc rồi, ta thấy những người kia đều đang ở trong thần văn bí cảnh của Chu Thiên Phương! Một khi Vĩnh Hằng Nhân tộc chết trận, toàn bộ người của Nhân tộc tiến vào đây đều phải bồi táng theo! Để xem hôm nay Tô Vũ hay Lam Thiên có gan đi ra, hấp dẫn ánh mắt đi được không!"
"Bọn chúng mà ngu như vậy à? Huống chi ta nghe nói hình như Đại Minh vương đã vào rồi."
"Không ngại, Huyết Hỏa Ma vương tộc ta đang nhìn chằm chằm ông ấy, Đại Minh vương sẽ không dám động thủ, cũng không có biện pháp động thủ, chỉ cần ông ta có dị động gì thì chắc chắn Huyết Hỏa đại nhân sẽ bắt lấy!"
". . ."
Bọn chúng đang muốn nói cho Tô Vũ hoặc Lam Thiên nghe.
Hôm nay các ngươi không còn con đường nào khác, con đường duy nhất chính là tự mình xuất hiện, về phần sau khi ra ngoài có thể bị thuấn sát hay không thì phải xem thủ đoạn của ngươi.
Chỉ cần ngươi hiện thân, chúng ta chỉ giết ngươi, cũng lười nhằm vào Nhân tộc.
"Coi ta là đồ đần à?"
Tô Vũ hừ lạnh, ta đâu có ngu như vậy.
Những người kia mà chết rồi. . . Cùng lắm thì hắn sẽ báo thù cho bọn họ.
Không nắm chắc khả năng sống sót mà tùy tiện lộ diện thì mới là việc làm ngu ngốc!
Trừ phi hắn nắm chắc mọi chuyện thì mới có thể lộ diện.
Tô Vũ còn đang suy tính cách hấp dẫn sự chú ý của mọi người để cho Tử Linh có cơ hội cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên, còn hiện tại, có chết hắn cũng sẽ không đi ra.
Mà vào thời khắc này, Tinh Nguyệt đã truyền tin tới.
"Bổn tọa và tên ngốc kia có thể đi vào, ngoài ra còn có hai vị Tử Linh quân chủ nữa cũng có thể, những kẻ khác thì ta không có cách. Bọn hắn căn bản không để ý tới, đám ngu ngốc này đã quên người nào giúp chúng tự do tới đây rồi!"
Tinh Nguyệt rất phẫn nộ!
Bạch nhãn lang!
Nàng đã liên hệ với đám Tử Linh kia nhưng chúng không buồn để ý tới nàng, một đám bạch nhãn lang đã quên là bổn tọa cho các ngươi cơ hội nên các ngươi mới có thể đi ra ngoài đúng không?
Đương nhiên, chính Tinh Nguyệt cũng quên, kỳ thật chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng hết.
Tô Vũ liền đáp: "Cũng được, có điều tốt nhất ngài đừng vào, cứ để Ngốc Ngốc đánh vào đi, ngài hãy đặt tinh huyết vô địch ở trên người một đầu Tử Linh Nhật Nguyệt, tiêu trừ ấn ký tử khí trên người nó, tự ta sẽ đi tìm, đừng đưa trực tiếp cho ta, cứ khiến con Tử Linh kia tới gần Băng Phong Thần vương là được!"
"Còn nữa, nếu như ta hiện thân thì bảo gia hỏa Thiên Uyên tộc lập tức truy sát ta. . ."
"Mặt khác, khả năng cao ta sẽ hiện thân ở thời điểm Cửu Diệp Thiên Liên nở rộ, mục tiêu chủ yếu của ngài là đoạt lấy đóa Cửu Diệp Thiên Liên kia. Phía sau đóa hoa này có lối đi thời gian dẫn về Tử Linh giới, ngài nhớ cẩn thận một chút. Còn nữa, thứ này sẽ nở ra chín lần, một lần nở mới chỉ là một phần!"
Đúng vậy, đừng thấy Cửu Diệp Thiên Liên hiện tại đã nở rộ, kỳ thật vẫn chưa.
Một lần nở ra mới chỉ là một phần, nở ra chín lần thì mới là Cửu Diệp Thiên Liên hoàn chỉnh, đương nhiên nở một lần đầu xong thì đằng sau sẽ nở đơn giản hơn, nhanh hơn rất nhiều.
Mà Tô Vũ vẫn đang suy nghĩ xem bản thân hắn có biện pháp nào khả thi hơn hay không. Trước hết hắn cướp lấy một hai đóa, sau đó dùng nó để lột xác nguyên khí, lột xác mấy lần xong thì sử dụng tinh huyết vô địch, khi đó hắn sẽ có đủ chiến lực vô địch, thừa dịp bất ngờ có lẽ có thể đánh chết một vị vô địch nào đó!
Hắn không để ý tới đám vô địch Thần Ma kia nữa, đủ tàn nhẫn thì các ngươi cứ giết sạch người nơi đây đi, hoặc là xông vào vòng chiến mà tranh thủ giết vô địch Nhân tộc.
Hạ Long Võ bọn họ đều không phải là loại lương thiện, huống hồ đã nói rõ là kẻ nào xông vào liền giết kẻ đó, Thần Ma còn không biết tính cách Nhân tộc à?
Lúc này nếu có ai ở bên ngoài nhúng tay, cho dù bọn họ đang bị Tiên tộc đè lên mà đánh thì chắc chắn cũng sẽ dồn toàn lực để giết chết kẻ chen ngang kia trước.
Thần Ma nguyện ý sao?