Tô Vũ nhìn thoáng qua Hà Đồ, Hà Đồ giữ vẻ mặt bình tĩnh đã thành thói quen, dù chết rồi thì vẫn giữ thói quen này, đừng cảm thấy lạ.
“Ba tên!”
Hà Đồ cảm ứng một chút, không chắc chắn nói: “Hai đánh một, hình như đánh Ngốc Ngốc? Ngốc Ngốc về tới đây rồi à, chẳng lẽ bị Tử Linh quân chủ khác theo dõi?”
Y không quá xác định, tử khí nồng đậm khiến y không phán đoán được khí tức.
Tử Linh cường đại như Ngốc Ngốc, ký ức lại không khôi phục bao nhiêu, thoạt nhìn Ngốc Ngốc rất dễ bị theo dõi, giết cũng đơn giản, giết chết sẽ nhận được không ít chỗ tốt.
Thực lực của mấy kẻ giao chiến nơi xa đều không yếu, có thể là Tử Linh đỉnh cấp theo dõi Ngốc Ngốc.
Hà Đồ ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ, “Khí tức của ngươi mỏng manh, đi theo ta, Tinh Nguyệt đừng đi theo, đợi ở đây đi! Ta đi xem tình huống, nếu thật sự là Ngốc Ngốc...”
Tô Vũ nhanh chóng tiếp lời: “Lôi kéo làm quen, rồi nhân cơ hội xuống tay. Để không bại lộ thì chúng ta phải đánh chết hai vị Tử Linh quân chủ kia, Hà Đồ đại nhân giả vờ giúp bọn họ, còn ta sẽ giả làm Tử Linh chuẩn vô địch đánh lén!”
“Không tồi!”
Hà Đồ gật đầu, bộ dáng thực vừa lòng.
Nhìn đi, nói chuyện với người sống đơn giản bao nhiêu, nếu mà là Ngốc Ngốc hay Tinh Nguyệt thì sẽ rất phiền toái, có lẽ Tinh Nguyệt sẽ mắng một câu, quân chủ không vô sỉ như thế!
Cái đồ Tử Linh không thú vị!
Hà Đồ vẫn muốn sống lại, ở Tử Linh giới không thú vị chút nào.
Cho nên Hà Đồ mới giúp Tô Vũ, thậm chí là dẫn Tô Vũ tới đây chỉ vì vài câu nói của hắn, y hy vọng Tô Vũ có thể hồi sinh Tử Linh, tới lúc đó, dù bị Tô Vũ quản chế thì y cũng muốn sống lại!
Chỉ cần có thể sống thì tất cả mọi chuyện đều dễ thương lượng!
Tô Vũ cũng không quên dỗ dành Tinh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Đại nhân, nơi đây rất quan trọng, đại nhân lưu lại thủ nơi này đi. Nếu bọn ta xảy ra chuyện gì, một khi kẻ địch chạy trốn thì hy vọng đại nhân có thể chặn đối phương lại, bằng không... Bọn ta sẽ gặp nguy hiểm!”
Tinh Nguyệt không thích phương thức nói chuyện của Hà Đồ, giờ nghe Tô Vũ nói vậy mới thấy thoải mái, lạnh nhạt đáp: “Bổn tọa tự có tính toán!”
“...”
Tốt, yên tâm rồi, Tinh Nguyệt sẽ ngoan ngoãn đợi tại đây.
Tô Vũ lại lén dặn dò: “Tốt nhất là đại nhân hãy tìm nơi nào an toàn kín đáo, ở thời khắc mấu chốt, có lẽ ta phải mượn lực lượng của đại nhân!”
“...”
Lần này Tinh Nguyệt im lặng, trong lòng có chút sợ hãi. Không sai, bổn tọa phải tìm nơi an toàn, nàng không sợ nguy hiểm, mà là sợ khi bị Tô Vũ hút cạn, kẻ khác sẽ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của nàng!
Không được! Quá tổn hại uy nghiêm!
. . .
Tô Vũ và Hà Đồ đã thu liễm khí tức, bay thẳng về phía trước.
Tử Linh thiên hà càng lúc càng gần.
Tử khí cũng càng lúc càng nồng đậm.
Tô Vũ mở Dương khiếu một chút, hấp thu tử khí, tránh để nó quá mức nồng đậm, ép bạo trái tim mình.
Dần dần, Tô Vũ đã nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Dưới thiên hà có ba vị Tử Linh đang đại chiến, không ai nói lời nào, chỉ im lặng mà chiến đấu.
Trong đó có một kẻ tương đối quen thuộc, chính là Ngốc Ngốc.
Có thể Ngốc Ngốc đã bị thương khi giao thủ với Huyết Hỏa lúc trước, thế nên tử khí hơi yếu, bị hai Tử Linh mặc áo giáp bao vây tấn công.
Ánh mắt Hà Đồ khẽ biến, truyền âm nói: “Là một trong những bá chủ khu vực gần đây, Hổ thị song hùng! Bọn chúng đều có lực lượng Vĩnh Hằng thất đoạn, địa bàn nằm gần Hồng Mông quốc gia của ta, đã từng chinh chiến vài lần, hình như sinh thời hai huynh đệ nhà này sống ở thời kỳ thượng cổ, hai vị bá chủ Hổ tộc, bị cường giả tuyệt thế đồng thời giết chết, sau đó lại đồng thời sống lại ở Tử Linh giới, khai sáng song Hổ tử quốc!”
“Rất khó giải quyết, tính tình táo bạo, bổn tọa đi thu phục vài lần đều bị cự tuyệt!”
“Có vẻ Ngốc Ngốc bị thương không nhẹ, tử khí dật tán, bị hai huynh đệ này theo dõi, muốn giết hắn rồi cắn nuốt tử khí, hấp thu Tử Linh ấn ký của hắn. Hừm, không dễ đối phó, đánh lén cũng khó, hai người bọn họ biết ta, không hữu hảo cho lắm.”
Đại sứ ngoại giao thì cũng bất lực với vài thành phần, ví dụ như hai kẻ này.
Hà Đồ từng thuyết phục nhiều lần, thậm chí còn đánh vài lần nhưng đều vô dụng.
Hai kẻ này mềm rắn đều không ăn, đơn đả độc đấu không địch nổi Hà Đồ, nhưng bọn họ liên thủ thì Hà Đồ đấu không lại.
Đánh vài lần vẫn không thể thu phục, Hà Đồ lười miễn cưỡng.
Không ngờ lại gặp nhau tại đây!
Tô Vũ không thèm để ý, hắn nói: “Đại nhân, ta giả vờ làm Tử Linh vô ý thức du đãng qua đó...”
“Ngu xuẩn, Tử Linh vô ý thức cũng kiêng kị Tử Linh quân chủ, không dám chủ động tới gần, sao có thể lang thang lân cận như ngươi?”
Vậy sao?
Tô Vũ đã hiểu, hắn lại nói: “Ta giả làm Tử Linh tham lam du đãng phụ cận, định ngồi chờ ngư ông đắc lợi, khí tức ta không mạnh, hai kẻ này nếu thật sự bá đạo nhất định sẽ không chấp nhận được, chắc chắn sẽ một tên sẽ ra tay với ta, nhân cơ hội này ta sẽ đánh chết hắn, đại nhân đi đánh lén một tên khác!”
“Chắc chắn chưa?”
Hà Đồ không quá yên tâm: “Bổn tọa thường gặp phải những kẻ không đáng tin cậy, việc nhỏ cũng dễ làm hỏng, ngươi xác định mình có thể làm được không?”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ cạn lời, việc nhỏ như vậy, ta đương nhiên là chắc chắn!
Nếu ta toàn lực ứng phó, khai Dương khiếu bùng nổ trong nháy mắt rồi đánh ra một quyền, dù đối phương không chết thì cũng phải tàn phế.
Tử Linh tranh phong cùng người sống, vũ khí sắc bén nhất chính là tử khí, dễ dàng ăn mòn đối thủ, biến đối thủ thành Tử Linh, áp chế nguyên khí đối phương, đây mới là lí do Tử Linh cường đại.
Không có cái này thì Tử Linh vốn không có nhiều thủ đoạn, không được lực lượng quy tắc bảo hộ, chỉ số thông minh cũng không tốt mấy.
Mà Tô Vũ vốn không sợ tử khí!
. . .
Tô Vũ không nhiều lời, nhanh chóng biến mất.
Vài giây sau, khí tức hơi lộ ra.
Bộ dáng có chút lén lút, du đãng cách ba Tử Linh mấy ngàn mét, thân mình khòng xuống, mang vẻ tham lam và dục vọng, bước từng bước cẩn thận lại gần.
Ba Tử Linh đang giao chiến đều phát hiện ra hắn.
Hổ huynh đệ cảm ứng một chút, cả hai khịt mũi coi thường!
Kẻ yếu!
Chuẩn vô địch miễn cưỡng bước vào hàng ngũ Tử Linh quân chủ, có chút linh trí, có điều dục vọng lại lớn hơn linh trí, vậy mà dám che giấu hành tung dưới mí mắt bọn họ, thậm chí còn muốn phân chén canh!
“Lão nhị, ngươi đi giết hắn đi!”
“Không, lão đại, ngươi đi đi!”
Hai huynh đệ đùn đẩy lẫn nhau, kẻ trước mắt này sắp xong đời!
Đây là con cá lớn, cắn nuốt y thì hai người bọn họ đều có khả năng thăng cấp, tiền đề là một người cắn nuốt, nếu chia đôi thì chả đáng bao nhiêu.
Hiện tại có kẻ muốn tới ăn hôi, ngày thường bọn họ sẽ không quản, nhưng lúc này kẻ trước mặt đã rất yếu, hai người bọn họ đều lo rằng nếu mình đi rồi thì kẻ còn lại sẽ mau chóng đánh chết đối phương, độc chiếm thành quả!
“Lão nhị, ngươi đi đi!”
Tử Linh lão đại Hổ tộc truyền âm: “Yên tâm, tên này không chết nhanh vậy đâu! Ngươi giết hắn rồi trở về cũng kịp! Đừng để tiểu gia hỏa kia có bất kì cơ hội nào, nếu hắn ra tay ở thời khắc mấu chốt, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta thì hối hận cũng không kịp! Tử Linh quân chủ cường đại như vậy mới vừa sống lại, linh trí chưa hoàn toàn khôi phục, vả lại không biết là bị ai đánh trọng thương, đúng là cơ hội trời ban. Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, tránh để kẻ đả thương hắn đuổi tới!”
Lão nhị không tình nguyện, nhưng lão đại nói cũng đúng!
Giãy giụa một chút, cuối cùng lão nhị mau chóng bay về phía Tô Vũ, tốc độ cực nhanh, mấy ngàn mét chỉ là chuyện trong giây lát!
Tô Vũ thấy lão nhị đánh tới liền hốt hoảng, lập tức trốn chạy!
“Hừ!”
Lão nhị Hổ tộc rất bất mãn, chạy ư?
Ngươi có thể chạy đi đâu?
Dám quấy rầy đến ta!
Nếu lão đại nhân cơ hội giết tên kia, vậy gã sẽ cắn nuốt được ít hơn, gã vội vàng đuổi giết Tô Vũ, tốc độ cực nhanh, lợi trảo chộp thẳng về phía đầu đối phương.
Trảo chết tiểu gia hỏa chán sống nhà ngươi, không biết gia hỏa này từ đâu ra, to gan lớn mật!