Phía trước.
Lưu Hồng tái mặt!
Sao lại vậy?
Còn chủ động tấn công!
Má nó, không phải Tử Linh không có trí tuệ sao?
Xong rồi!
Gã dùng sức bay lên, nhưng trong địa phương quỷ quái này, bay lên trên sẽ phải chịu lực áp chế rất lớn, gã dùng hết toàn lực, đám gia hỏa phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo, hơn nữa càng ngày càng gần!
Lưu Hồng cắn răng, nhanh chóng quay đầu lại, trong tay hiện ra một khối lệnh bài, gã quát: “Lớn mật! Ta là sứ giả dưới trướng Văn vương đại nhân, hai giới sinh tử, kẻ thấy tránh lui!”
Lệnh bài bắn ra một luồng quang huy sáng rực rỡ.
Đám Tử Linh đuổi theo đều sửng sốt, đám Tử Linh vô ý thức lập tức quỳ lạy trên mặt đất.
Tử Linh chuẩn vô địch có ý thức hơi giãy giụa một chút, trong mắt dần lộ vẻ kính cẩn thuận theo, y hơi cúi đầu, tuy không quỳ trên mặt đất nhưng cũng không trương dương như trước.
Lưu Hồng thở dốc kịch liệt!
Trong lòng đại hỉ, nó thực sự hữu dụng!
Suýt nữa liền xong đời!
Quá nguy hiểm, quả nhiên Tử Linh giới nằm trong phạm vi khống chế thượng cổ, lệnh bài của Văn vương cũng có thể dùng ở đây!
Thật may mắn!
Lưu Hồng thở ra, may mà không phải là Tử Linh quân chủ, cấp bậc quân chủ có chỉ số thông minh cao hơn, có lẽ có kẻ còn bị Văn vương giết, bọn chúng chưa chắc đã sợ lệnh bài, đám chuẩn vô địch thì không thông minh như vậy, cũng không có nhiều tâm tư.
Lưu Hồng cẩn thận đi đến lối ra, vòng qua đám Tử Linh đang quỳ, sau khi gã đi qua, phía sau, đám Tử Linh vẫn không nhúc nhích, điều này làm Lưu Hồng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Không tệ lắm!
Làm ta sợ muốn chết!
Đúng lúc này, hình như phía trước lại xuất hiện mấy vị Tử Linh, Lưu Hồng giở trò cũ, giơ lệnh bài ra, quát: “Tử Linh lớn mật, ta là sứ giả của Văn vương! Hai giới sinh tử, kẻ thấy tránh lui!”
Phía trước, bốn bóng dáng không dừng lại mà cứ tiếp tục tiến đến!
Áo choàng của Tô Vũ hóa thành màu trắng, trắng đen giao hòa, có vẻ cực kỳ quỷ dị!
Sắc mặt Lưu Hồng kịch biến!
Tử khí quá mạnh!
Bốn kẻ ư?
Đừng nói đây là Tử Linh quân chủ nhé?!
Gã từng nói chuyện cùng Tinh Nguyệt, nhưng chưa bao giờ thấy mặt, lúc này gã vô cùng hoảng sợ, không thể nào, bốn vị quân chủ không thể cùng đến đây!
Còn may sau đó có ba vị ngừng lại ở cửa thông đạo, không đi vào!
Lưu Hồng nhẹ nhàng thở ra, nói vậy lệnh bài vẫn hữu dụng đúng không?
Chủ yếu là thông đạo không thể chống đỡ nhiều vị vô địch bước vào.
Ánh mắt Tô Vũ khác thường nhìn người trước mặt, hắn chậm rãi bước tới, trong lòng có chút ngoài ý muốn, có chút chấn động.
Lệnh bài của Văn vương!
Sứ giả của Văn vương?
Lưu Hồng?
Đùa gì vậy? Gã mà là sứ giả của Văn vương sao?
Văn vương là cường giả đỉnh cấp thời đại thượng cổ, Lưu Hồng chỉ là Lăng Vân mà thôi!
Sao có thể?!
Hay lệnh bài này là giả, hoặc là gã tình cờ nhặt được?
Nhưng quả thật đám Tử Linh đã bị ảnh hưởng rất lớn, kể cả Tô Vũ hắn cũng bị ảnh hưởng, nhìn thấy lệnh bài kia, trong đầu hắn như vang lên một thanh âm.
“Lệnh bài của Văn vương, vạn tộc tránh lui!”
Trong đầu như có người đang nói với hắn rằng hãy nhanh chóng lui lại!
Nếu không sẽ chọc phải phiền toái lớn!
Không ngờ trong tay Lưu Hồng lại có bảo vật như vậy. Tô Vũ ngạc nhiên đến ngây người, lệnh bài kia thật sự là lệnh bài của Văn vương ư?
Lưu Hồng thấy Tử Linh mặc áo choàng trắng dừng bước, gã nhẹ nhàng thở ra, thầm than sợ muốn chết!
Má nó, đây là Tử Linh chuẩn vô địch sao?
Ba kẻ phía sau cũng vậy à?
Có cảm giác thật cường đại!
Dù sao gã cũng chỉ là Lăng Vân, hơi khó để phân biệt rõ ràng, trong mắt gã, chuẩn vô địch hay vô địch thì đều là tồn tại mà gã không thể địch nổi.
Gã cẩn thận đi vòng qua, định lách qua bên cạnh Tô Vũ, gã muốn cách xa kẻ này một chút.
Đang nghĩ ngợi tới, chợt có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai gã.
“A!”
Lưu Hồng hét lên, nhanh chóng giơ lên lệnh bài: “Lệnh bài của Văn vương ở đây, sinh tử lui tránh! Ngươi dám không nghe lời?”
Giọng gã rất chói tai!
Tô Vũ ngoáy lỗ tai, một bàn tay khác tóm lấy lệnh bài.
Lệnh bài bị tóm lấy lập tức bắn ra một đạo quang mang, dường như nó rất bất mãn với kẻ vi phạm nên muốn trừng phạt, kết quả quang mang vừa xuất hiện đã bị Tô Vũ nuốt vào, nhân tiện, Văn Mộ bia trong đầu chấn động một chút, đánh tan tất cả quang mang.
Tô Vũ cầm lệnh bài trong tay, Lưu Hồng thì đã sợ tới chết sững, hoàn toàn choáng váng!
Ta... Xong rồi!
Chưa xuất sư đã chết!
Lệnh bài này vô dụng ư?
Lệnh bài vừa đến tay Tô Vũ, đám Tinh Đại đã khôi phục bình thường, giờ phút này, trông thấy Tô Vũ, đám Tử Linh sôi nổi quỳ lạy, Tinh Đại lớn tiếng hô: “Tham kiến đại thống lĩnh!”
“Miễn lễ!”
Tô Vũ bình thản đáp, hắn thu hồi lệnh bài rồi nhìn về phía Lưu Hồng, tươi cười cất tiếng: “Lá gan của Lưu lão sư lớn thật!”
Vốn dĩ Lưu Hồng đã cực kì kinh hãi!
Thế nhưng bây giờ nghe được thanh âm này thì gã lại càng khủng hoảng hơn.
“Không... Không có khả năng!”
Má nó!
Tô Vũ?
Không có khả năng!
Chuyện này không có khả năng!
Hắn còn đang ở trong Tinh Vũ phủ đệ kia mà, sao hắn lại ở Tử Linh giới, hơn nữa còn đến đây, còn trở thành đại thống lĩnh gì đó?!
Ngay sau đó, gã nghe được một thanh âm quen tai không kém.
Giọng Tinh Nguyệt!
Gã đã từng nghe thấy rồi!
Ngoài thông đạo, Tinh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Thú vị thật, hình như thật sự là lệnh bài của Văn vương, có điều cấp bậc không cao...”
Tinh Nguyệt hỏi: “Hà Đồ, vừa rồi ngươi có cảm ứng gì không?”
Hà Đồ!
Thật đáng sợ!
Lưu Hồng lại lần nữa bị kích thích.
Hà Đồ - kẻ bị vạn giới gào thét hô đánh hô giết, thì ra y đang ở đây ư?
Tinh Nguyệt, Hà Đồ, Tô Vũ... Còn có một tồn tại có cảm giác rất mạnh nữa, này... tình huống này là như thế nào?
Hà Đồ mỉm cười đáp: “Hình như thật sự là lệnh bài của Văn vương, thú vị thật, người này là hậu duệ của Văn vương ư? Hay thuộc một mạch nhận được truyền thừa của Văn vương năm xưa? Người bình thường không dùng được lệnh bài của Văn vương. Thú vị, rất thú vị! Tô Vũ, ngươi quen kẻ này à?”
Tô Vũ chậm rãi đáp: “Có quen, đây là lão sư kính yêu của ta, đã từng dạy ta không ít, chẳng hạn như cách hãm hại lừa gạt người!”
Lúc bấy giờ, Lưu Hồng hoàn toàn sợ đến cứng ngắc cả người, gã thật sự đã bị dọa đến choáng váng.
Má nó!
Rốt cuộc ta đang ở đâu?
Đây là Tử Linh giới sao?
Chắc không phải đâu!
Không chỉ có Tô Vũ, hắn còn mang theo mấy vị Tử Linh quân chủ lắc lư tại đây, gã điên rồi, gã nén nỗi sợ, lắp bắp hỏi: “Tô Vũ, ngươi... Ngươi chết rồi à?”
“Dù Lưu lão sư đã chết thì ta cũng không chết được!”
Tô Vũ cười nhạt, bắt lấy bờ vai của gã, cảm khái: “Lưu lão sư, ta rất bội phục ngươi! Nói xem, ngươi tới Tử Linh giới làm gì? Lệnh bài Văn vương từ đâu ra? Còn nữa, ta từng nói khi ta trở về sẽ tha cho ngươi, lão sư vội vã đi làm gì? Ngươi không cho Tô Vũ ta mặt mũi hay ghét bỏ Tô Vũ ta đãi khách không chu toàn?”
Lưu Hồng sợ phát khóc, “Ngươi không chết à?”
Ngươi không chết, vậy đây là cái quỷ gì?
Ngươi thông đồng với Tử Linh quân chủ ư?!
Thật đáng sợ!
Ngươi trở về từ Tử Linh giới?
Trời ạ!
Lưu Hồng càng nghĩ càng khiếp đảm, Tô Vũ hoành hành trong Tử Linh giới, có khả năng đi từ Tinh Vũ phủ đệ đến đây, nghe nói bên kia cũng có thông đạo, vậy thì... Gia hỏa này thật đáng sợ!
Sao hắn làm được?
Vẻ mặt Lưu Hồng dại ra, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, đời này ta đã định là phải thua trên tay tiểu tử này rồi, thảm thật!
Lưu Hồng tuyệt vọng, đáng thương nói: “Không không, ta đến xem thôi, muốn ngắm nhìn xem Tử Linh giới có bộ dáng gì...”
Tô Vũ ngoáy tai như đang nghe chuyện tiếu lâm, “Ngươi muốn xem sao? Đơn giản thôi! Vừa khéo Tinh Nguyệt đại nhân sắp mở tiệc chiêu đãi quân chủ quanh đây, Lưu lão sư tới chung vui đi, mấy chục vị quân chủ sẽ tham gia, ở Tử Linh giới rất khó gặp được người sống, Tinh Nguyệt đại nhân, có Lưu lão sư là có món chính rồi. Mỗi vị Tử Linh quân chủ nếm một miếng, ăn sống ở Tử Linh giới quá khó, giờ có thể cho mọi người khai trai này!”
Tô Vũ đạm mạc nói: “Vị này chính là người của Văn vương, ăn gã chắc chắn sẽ rất sảng khoái!”
“...”