Tô Vũ sửng sốt: “Hầu gia?”
“Ừ, sinh thời phong Hầu, sau khi chết có khả năng vẫn là Hầu, hoặc chính là Tử Linh hầu thượng cổ, dù sao cũng rất mạnh! Mấy năm trước còn đấu với lão đại một hồi...”
“Mấy năm trước?”
Tô Vũ nghi hoặc, Thiên Diệt giải thích: “Khi Hà Đồ chết ấy, lão đại đấu với một Hầu gia, đuổi đối phương đi, nhưng Hà Đồ cũng mất khống chế, lão đại không có thời gian áp chế đám Tử Linh kia, cuối cùng quy tắc bạo động, không thể không xử lý Hà Đồ.”
Tô Vũ vô cùng kinh ngạc, cái chết của Hà Đồ thật sự dính đến âm mưu.
Một Hầu gia tới ư?
Hợp Đạo?
Quả nhiên, không chỗ nào là không có âm mưu, Tử Linh giới mà cũng phiền toái như vậy.
Nhưng mấy năm trước của Thiên Diệt thật xa xăm, đã mười vạn năm rồi mà ngươi còn nói là mấy năm trước.
Tô Vũ ghi tạc việc này trong lòng, nhớ kỹ là được, không cần thiết phải nói thêm cái gì.
Sau đó Tô Vũ cười nói: “Đại nhân, Thiên Hà không ở đây, phong ta chức vị phó thành chủ hay gì đó đi, chỉ sợ ngày mai sẽ có chút phiền toái, hy vọng đại nhân có thể ra tay
“Hả?”
Ánh mắt Thiên Diệt vừa động: “Làm cái gì? Nói trước nhé, Thiên Cổ không dễ đánh đâu! Thực lực gia hỏa này rất mạnh, tuy gần đây chịu thiệt, nhưng nếu lão ra tay thì lão đại cũng khó áp chế được!”
Người ta căn bản không hỏi đánh thế nào, chỉ hỏi có đánh Thiên Cổ hay không.
Tô Vũ dở khóc dở cười, lập tức đáp: “Khó nói trước được, nếu Thiên Cổ ra mặt, đại nhân có đánh được lão không?”
“Không chắc!”
Thiên Diệt lắc đầu, không hề khoác lác: “Nếu là tên Ma tộc kia thì dù ta đánh không lại nhưng cũng không sợ, tên kia quá non! Nhưng Thiên Cổ thì không, chín lần triều tịch chi biến trước, lão đều tham chiến, từng đấu Vĩnh Hằng, đánh cả Hợp Đạo, chiến với Nhân vương... Không dễ chọc!”
Tô Vũ suy tư, khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Thiên Diệt lại nói: “Nhưng có thể gọi thêm Tinh Hồng, gọi cả Vân Tiêu, không được thì kêu thêm một người nữa, bốn người liên thủ, dù đánh không thắng thì lão cũng không đối phó được với chúng ta, cũng không dám để bản tôn lộ diện! Tới tình trạng của lão, rất sợ lộ diện thì sẽ bị người xử lý, vây giết! Nếu chỉ có phân thân thì chắc chắn không địch nổi chúng ta!”
Nghe vậy, Tô Vũ đã có tính toán.
“Vậy được, đại nhân, ta làm phó thành chủ không có vấn đề gì chứ?”
Thiên Diệt liếc mắt nhìn hắn: “Ta nói trước, đánh xong trận này, ta muốn ra ngoài dạo một vòng.”
“Bao lâu?”
“180 năm!”
“...”
Tô Vũ đứng dậy dọn dẹp, cất hết đồ ăn đồ uống, lấy cái ly trong tay Thiên Diệt, xoay người muốn đi, Thiên Diệt vội vàng nói: “Đừng, 9 – 10 năm cũng được!”
Tô Vũ vẫn tiếp tục đi.
“Đừng đi, ta là nửa sư phụ của ngươi đấy, vài tháng được không?”
“...”
Thiên Diệt thấy hắn vẫn muốn đi, hắn ta nổi giận: “Đừng quá đáng quá mức, cường giả như bổn tọa ra tay vì ngươi một lần, ngươi không cho ta ra ngoài 9 – 10 ngày được hả?”
“Cái này thì có thể suy xét!”
Tô Vũ quay đầu cười nói: “Đại nhân, không phải là ta không muốn, nhưng ngài cũng phải suy xét tình huống thực tế của ta, nếu ngài ra ngoài mấy ngày, những người khác cũng muốn đi, vậy... Một năm sau, ta không còn sức chống đỡ nữa!”
Thiên Diệt hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn!
Hắn ta lập tức hóa thành người đá, trở về chỗ cũ, quan sát Tô Vũ, mở miệng nói: “Vậy cứ thế đi, ngươi đúng là đồ xấu xa. Tinh Hồng, Vân Tiêu đều có thể tùy tiện ra ngoài, bổn tọa ra ngoài có vài ngày mà ngươi còn muốn nói nhiều!”
Tô Vũ cạn lời, nghe nói ngươi rất giỏi lãng, nếu ngươi đi luôn, không trở về thì làm sao bây giờ?
“Đại nhân, đây là lời Hồng Mông đại nhân nói, không phải là ta không cho...”
“Xì!”
Thiên Diệt khinh thường: “Ổng đi lúc nào mà chả được, chỉ không cho ta ra ngoài! Lão Ô Quy có thể ngủ vạn năm, ta làm được thế không?”
Cũng đúng, tính tình Thiên Diệt như thế này, đại khái nghẹn chết rồi.
Tô Vũ cười nói: “Đại nhân, cho ta khối lệnh bài có thể liên hệ ngài đi, sau đó khi nào đánh nhau, ta sẽ gọi ngài! Đúng rồi, trước khi đánh nhau, ngài tuyệt đối đừng ra ngoài, tránh để kẻ khác biết chúng ta đều có thể ra ngoài!”
“Được!”
Có 1 – 2 ngày Thiên Diệt cũng không vội, tùy ý nói: “Ta thấy chắc mai là đánh nhau rồi, không vội lúc này!”
Tô Vũ giơ ngón tay cái lên, ngài nói không sai.
Thiên Diệt ném một khối lệnh bài cho Tô Vũ, cười ha hả: “Tiểu tử ngươi là một kẻ không an phận, ngay từ ngày đầu tiên ta đã biết rồi! Nhưng... Ta khuyên ngươi nên xin Phệ Thần Bán Hoàng trợ giúp, nếu không... Ta cảm thấy hơi khó chơi! Hiện tại ngoài kia đang có mấy chục đến cả trăm Vĩnh Hằng!”
Tô Vũ gật đầu, hắn có thể nhờ cục lông câu thông.
Dứt lời, Tô Vũ muốn đi, Thiên Diệt thấy hắn rời đi, chần chờ một chút, bỗng nhiên truyền âm nói: “Đánh thì đánh, nhưng giết ít thôi! Đánh bạo tam thân là được, số lượng ngã xuống... Cố gắng khống chế trong 10 tên! Đặc biệt là không nên giết quá nhiều tộc nhân cùng một chủng tộc, biết chưa?”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, Thiên Diệt thạch hóa không nói một lời.
Tô Vũ hơi nhíu mày, không hé răng, vừa muốn rời đi, thanh âm Thiên Diệt lại vang lên: “Kỳ thật có thể giết nhiều hơn, tiểu tử, bổn tọa dạy ngươi một phương pháp, đừng dẫn Tử Linh ra, hãy mang người sống vào! Mở lỗ hổng đánh người đi vào, hiểu không? Bị xử lý ở Tử Linh giới thì phản ứng tại sinh linh giới sẽ không lớn! “
“...”
Tô Vũ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Diệt.
Thiên Diệt tiếp tục bảo trì thạch hóa!
Ta là cục đá, ta không nói chuyện, đừng nhìn ta.
Ánh mắt Tô Vũ sáng rực!
Trong lời Thiên Diệt nói cất giấu rất nhiều bí mật.
Thứ nhất, giết vô địch tốt nhất không giết hơn 10 người.
Thứ hai, tốt nhất không chỉ nhằm vào một chủng tộc.
Thứ ba, không nhất định phải dẫn Tử Linh ra, đánh kẻ địch vào Tử Linh giới, chết bao nhiêu thì cũng là ở Tử Linh giới, không sao cả.
Tô Vũ hít sâu một hơi, thú vị đấy.
Thiên Diệt biết không ít!
Nhưng hình như có điều cố kỵ, không thể nói thẳng, trên thực tế hắn ta đã nói rất nhiều.
Tô Vũ thở ra, chắp tay nói: “Đa tạ đại nhân, ta đã biết!”
“Biết là tốt, thêm 10 ngày đi, ít nhất phải nhiều hơn Tinh Hồng!”
Tô Vũ bật cười, hắn ta chỉ nhớ thương cái này!
“Được, ta sẽ ưu tiên thỏa mãn đại nhân!”
“Xong chưa, cút đi... Đúng rồi, để đồ lại, thịt đâu?”
Tô Vũ không nói gì, để lại rượu thịt đã cất đi lúc trước.
Sau đó Tô Vũ tiếp tục hóa thân Tinh Hồng, biến mất khỏi Thiên Diệt cổ thành.
Hắn vừa đi, Thiên Diệt lại khôi phục hình người, vui sướng chạy tới ăn thịt, vừa ăn vừa cảm khái: “Sắp đánh nhau rồi! Ăn no rồi tính! Mười vạn năm...”
Hắn nhìn về phía ngoài thành, mười vạn năm!
Thiên Diệt ta chịu đủ rồi!
Quy tắc!
Ánh mắt Thiên Diệt lộ ra một mạt hung quang, quy tắc cái rắm, sớm muộn gì cũng sẽ đánh vỡ quy tắc, lão tử không muốn bán mạng vô công nữa!
Tô Vũ... Hà Đồ...
Tô Vũ còn ác hơn Hà Đồ!
Má nó, hi vọng hắn đủ tàn nhẫn, giết đi, lật tung trời đất, đánh vỡ thiên địa này, đánh vỡ quy tắc, lão tử không làm nữa!
Đám người Tinh Hồng còn muốn thủ quy tắc, Thiên Diệt hắn... không muốn.
Lão tử muốn ra ngoài!
Mười vạn năm!
“Lão tử dùng gậy đánh chết toàn bộ các ngươi!”
Hắc hắc!
Thiên Diệt cười lạnh, Tô Vũ hãy tàn nhẫn đi, không tàn nhẫn không được, không tàn nhẫn thì đại chiến thế nào, hãy giết đến long trời lở đất đi, khiến đám lão bất tử đều phải lộ diện, rồi đánh chết hết bọn họ!
Hắn đang nghĩ ngợi, một thanh âm mông lung truyền đến: “Thiên Diệt, vừa rồi ngươi nói gì với Tô Vũ?”
“Không gì cả!”
Thiên Diệt nhe răng: “Lão đại, ta không làm gì cả! Ta chỉ nói là khi đánh nhau thì vẫn phải tuân thủ quy tắc, nếu không, trấn thủ chúng ta tuyệt đối sẽ không vi phạm quy tắc để giúp hắn! Tỉ như muốn ra khỏi thành giao chiến thì thánh thành phải bị công kích, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không ra tay!”
“...”
Giọng lão Quy mơ hồ truyền đến: “Thiên Diệt, ngươi phải biết rằng ngươi không chỉ đại biểu chính mình, còn có các huynh đệ tỷ muội khác, nếu vì sảng khoái nhất thời mà khiến quy tắc đại kiếp buông xuống...”
Trong mắt Thiên Diệt lập loè hung quang: “Lão đại, ta biết mà, nếu không phải vì mọi người... từ triều tịch lần đầu tiên, ta đã lao ra ngoài rồi! Mà nay đã là triều tịch lần thứ 10!”
Hình như lão Quy ý thức được điều gì đó, lão trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Có phải ngươi có tính toán gì hay không?”
“Không có!”
“Nói thật!”
Thiên Diệt trầm mặc một hồi, nhe răng nói: “Thật sự là không có gì, nhưng... Ta định bàn với Tô Vũ chuyện tìm Nhân tộc Vĩnh Hằng cao đoạn tới làm thay ta, lão tử ra ngoài giúp hắn giết người, ngươi thấy thế nào?”
“Không thế nào cả!”
Thiên Diệt không nói gì, hừ một tiếng, không vui nói: “Thôi, không nói nữa, phiền muốn chết!”
Hắn không có tâm tình ăn nữa, che chắn tứ phương, không muốn nghe lão đại nhiều lời, hắn trực tiếp hóa thành tượng đá không nhúc nhích, dường như đã chết, tiếp tục trấn thủ thông đạo.