Tinh Thần Hải, đáy biển.
Hồng Mông cổ thành.
Lão Quy thở dài một tiếng, tiếng thở dài mang theo sự bất đắc dĩ.
Đã sắp không nhịn được nữa!
10 vạn năm!
Lão thì không sao, Vân Tiêu không nhịn được, Thiên Diệt không nhịn được, Tinh Hồng cũng đã dần mất kiên nhẫn...
Nếu có thể nhịn được, nếu là trong lần triều tịch đầu tiên, khi đó Hà Đồ cũng có thể gánh vác tử khí, đám người Thiên Diệt lại không bức thiết như hiện tại, không dốc sức như hiện tại, lúc ấy chỉ làm cho có lệ.
Khi đó, tính tình các trấn thủ còn tùy ý.
Triều tịch đầu tiên cách thượng cổ không xa, chỉ chừng ngàn năm mà thôi, đối với bọn họ mà nói, ngàn năm ấy vẫn còn rất nhiều chờ mong, chờ mong thượng cổ khôi phục, chờ mong Nhân Hoàng quy vị, chờ mong Văn vương Võ vương trở về, chờ mong tất cả... Chờ mong chức vị luân chuyển, tiếp tục tận trung cương vị công tác.
Mười vạn năm sau, tất cả mọi người không nhịn được.
Thượng cổ... Thật sự đã hủy diệt!
Quy tắc vẫn còn, bọn họ từ tướng quân thành tù nhân, thực lực tiến bộ chậm chạp, Thiên Diệt đã tới gần Hợp Đạo từ lâu, nhưng sau mười vạn năm, hắn vẫn chỉ tiếp cận Hợp Đạo, thực lực không tiến bộ nhiều, ngày tháng trôi qua giống như tù nhân... Tô Vũ là rơm rạ cứu mạng hắn.
Vì thế, trong triều tịch chi biến lần này, Tô Vũ xuất hiện, đãi ngộ lại hoàn toàn khác với Hà Đồ.
Vì hắn, Tinh Hồng đến Nhân cảnh, âm thầm đánh chết nhiều vị vô địch.
Vì hắn, Vân Tiêu và Thiên Diệt không màng quy tắc trừng phạt, phá thành mà chiến, suýt nữa gây ra kiếp nạn diệt thế.
10 vạn năm trước, chuyện này không có khả năng xảy ra.
Bởi vì khi đó bọn họ tin rằng nhiễu loạn chỉ là nhất thời, khi đó vẫn còn vài lão hữu thỉnh thoảng tâm sự, trò chuyện khi nào có thể đổi gác.
Sau đó lão hữu càng ngày càng ít, triều tịch chi biến lần lượt xảy ra, nhóm lão hữu càng ngày càng ít, càng ngày càng ít... Dần dần, tất cả trấn thủ đều tự khép mình, không còn sức sống và chờ mong như trước.
. . .
Ngoại giới.
Khi nhìn thấy “Tinh Hồng” lại đến cổ thành khác.
Nơi xa, ánh mắt đám vô địch lập loè, có người truyền âm nói: “Trấn thủ muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến với chư thiên chỉ vì Tô Vũ ư?”
“Khai chiến cũng không sao, trừ khi bọn họ thật sự muốn chết, nếu không, bọn họ sẽ không thể ra khỏi cổ thành...”
“Chỉ sợ giống như lúc trước, bọn họ không màng quy tắc...”
“A, chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, lại bị lão Quy kia hiếp bức, hơn nữa chỉ là một vị trấn thủ, các tộc nể tình, không muốn xé rách mặt nên nhượng bộ! Nếu các trấn thủ đều vi phạm quy tắc... Đại kiếp sẽ lập tức buông xuống, chỉ cần chúng ta trốn một hồi, đám trấn thủ sẽ chết hết!”
“Không cần lo lắng bọn họ ra tay, làm vậy chẳng khác gì muốn chết!”
“Chỉ sợ Tử Linh giới mở ra...”
“Không cần lo lắng, đều có biện pháp, có quy tắc ở đây, Tử Linh muốn giết chóc cũng không phải chuyện đơn giản! Cổ thành sẽ làm gì mấu chốt là ở Tô Vũ, chỉ cần diệt Tô Vũ, đám trấn thủ sẽ hết hy vọng!”
“Chắc chắn là Tô Vũ ở bên trong ư?”
“Lúc trước không dám xác định 100%, hiện tại đã chắc chắn! Có lẽ Tinh Hồng đang dùng phương pháp đặc thù để ra khỏi cổ thành, hiện tại chắc y đang sốt ruột, có lẽ đã nhận ra Tô Vũ bị bại lộ. Cứ chờ xem!”
“...”
Những người này thương lượng với nhau.
Bên phía Nhân tộc.
Đại Hạ vương nhìn bên kia, nhíu mày: “Tinh Hồng chạy loạn như vậy không phải làm muốn mọi người đều biết Tô Vũ thật sự ở trong đó sao? Sao phải sốt ruột như vậy?”
Đã mười vạn năm rồi, vậy mà tính tình trấn thủ thượng cổ vẫn không trầm tĩnh hơn.
Gấp cái gì!
Dù gấp thì cũng đừng chạy khắp nơi như thế, đám trấn thủ các ngươi truyền âm cũng được mà, sao phải đến từng nơi liên hệ làm gì.
Đại Minh vương ngụy trang thành Đại Chu vương nhìn bên kia, hơi nhíu mày, không nói chuyện.
Bên phía bọn họ cũng có mấy vị cường giả chạy tới.
Đại Hán vương, Đại Đường vương, Đại Thương vương, Đại Tống vương cộng thêm Diệt Tằm vương am hiểu lực lượng thời gian, tính cả Đại Hạ vương và Đại Minh vương, lúc này Nhân tộc có bảy vị cường giả đỉnh cấp, lúc này, những người khác cũng nhìn về phía kia.
Sâu trong đáy lòng Đại Hán vương, Đại Tống vương, Diệt Tằm vương đều cảm thấy khác thường mơ hồ, cảm giác thực mỏng manh, khác với lúc trước, nhưng có một chút cảm giác, hình như Tinh Hồng này... có gì đó liên hệ với bọn họ.
Liên hệ gì?
Khó mà nói!
Bởi vì Tô Vũ phác họa thần văn của bọn họ, khoảng cách quá gần, nhưng giờ phút này thực lực Tô Vũ cường đại hơn, xét từ phương diện ý chí lực, hắn chắc chắn là yếu hơn bọn họ, nhưng không yếu hơn quá nhiều.
Hắn đã bước vào Sơn Hải, khai 360 Thần khiếu, thần văn thăng cấp Nhật Nguyệt, lúc này năng lực che giấu của Tô Vũ cực mạnh.
Mấy người bọn họ cũng chỉ cảm ứng được mỏng manh mơ hồ, không quá rõ ràng.
Diệt Tằm vương thì có công pháp Thời Gian, y nhìn chằm chằm Tinh Hồng, nhưng không nhìn nhiều, không thì người khác lại cho rằng bọn họ đang khiêu khích.
Nghe Đại Hạ vương nói vậy, Đại Minh vương trầm giọng nói: “Đừng gấp! Chưa rõ tình huống cụ thể bên trong thế nào, hiện tại vẫn chưa rõ ràng... Có lẽ ngày mai sẽ truyền tống, thông đạo đứt gãy, hiện tại không biết có thể thuận lợi truyền tống hay không đây!”
Đại Hạ vương thở hắt ra, hy vọng là không sao.
Trên thực tế... Hy vọng xa vời.
Giờ phút này, vô địch tụ tập càng ngày càng nhiều, Tiên tộc có mười mấy vị Tiên vương, các tộc khác cũng có không ít.
Rung chuyển gần đây khiến các tộc đều tổn thất rất lớn.
Đặc biệt là Tiên tộc, lúc trước đã khẳng định được rằng cả năm vị Tiên vương đều ngã xuống!
Hơn nữa, khi Hạ Long Võ chứng đạo cũng có Tiên vương ngã xuống, còn có Tiên vương mất đi thế thân, Tiên tộc tổn thất thảm trọng, ngủ đông nhiều năm, triều tịch lần này mới vừa thò đầu ra đã tổn thất lớn như vậy, nếu cứ tiếp tục, Tiên tộc sẽ rung chuyển!
Lực uy hiếp giảm xuống!
Nếu là Nhân tộc mất đi 7 - 8 vị vô địch, nhiều vị vô địch tổn thất tam thế thân, vậy bọn họ sẽ gặp tai vạ.
Còn Tiên tộc thì may mà còn có nội tình thâm hậu.
Lúc này vẫn triệu tập được rất nhiều Tiên vương đến đây.
. . .
Tô Vũ không quản chuyện ngoài kia.
Hắn biết là có rất nhiều vô địch!
Không sao, ta không quan tâm!
Hắn đi đến từng thành, có cổ thành cho hắn trực tiếp tiếp nhận vị trí thành chủ, có nơi hắn lại đảm nhiệm vị trí tướng lãnh, chỉ cần có thể truyền tử khí là được.
Đám trấn thủ cổ thành không nói gì nhiều.
Có kẻ trầm mặc, có kẻ nhảy nhót, có kẻ âm lãnh, nhưng dường như đều có chờ mong, hoặc là nói... Khát vọng!
Khát vọng giết chóc, khát vọng đại chiến, khát vọng hủy diệt!
Mười vạn năm!
Dù là với bọn họ thì mười vạn năm cũng đủ xa xăm đến nỗi phát điên.