Tô Vũ trầm mặc một hồi, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ khi ta thắng, thắng cả chư thiên thì mới có thể mang đến kết quả mọi người mong muốn, nếu không, tất cả lợi ích hiện tại đều bé nhỏ không đáng kể!”
“Đúng!”
Lão Quy cười khổ: “Cho nên, ta vẫn luôn khuyên bọn họ đừng tham dự quá nhiều! Thậm chí là đừng mở miệng, yên lặng làm tượng đá, ngươi sẽ so đo với một bức tượng sao? Không nói lời nào, không mở miệng, chờ chư thiên định càn khôn... Chúng ta liền được giải phóng!”
Tô Vũ gật đầu: “Đại nhân nói rất đúng, nhưng hình như đại nhân... thất bại rồi.”
Lão Quy liếc nhìn hắn, sau một lúc lâu, lão bực bội nói: “Thất bại là trách nhiệm của ngươi! Nếu không phải ngươi... Không, nếu không phải tên Tinh Hồng kia cả ngày chạy loạn, lang thang khắp nơi, vậy sao đám người Thiên Diệt vốn đã hết hy vọng lại bắt đầu chờ mong chứ?”
Trách ta à?
Tô Vũ nhún vai, ta đâu bảo Tinh Hồng chạy khắp nơi, tự y chạy mà, chỉ có thể nói... Tinh Hồng làm tốt lắm, kích hoạt tất cả trấn thủ!
Khiến họ nhận ra, hóa ra chúng ta vẫn còn sống.
Chúng ta có thể ra ngoài!
Tô Vũ ngẫm nghĩ, cười nói: “Đại nhân, sống đến khi giang sơn thay đổi chỉ là ý tưởng của ngài, không phải ý tưởng của những người khác, có lẽ bọn họ muốn sống oanh liệt thì sao? Đại nhân, đã tu luyện tới tình trạng này rồi, ta không tin mục tiêu của mọi người chỉ đơn giản là tồn tại, tồn tại như một tù nhân! Sống mà không có ý tưởng, không có tư duy, vậy còn không bằng chết đi, hóa thành Tử Linh, vậy thì ít nhất có thể hoạt động ở Tử Linh giới!”
Lão Quy thở ra một hơi, hồi lâu mới nói: “Tô Vũ, thiên phú của ngươi rất tốt, thực lực cũng không tồi, nhưng... Ta không xem trọng ngươi! Cũng không xem trọng ai cả, ta chỉ tin tưởng sự thật! Nhưng nếu các huynh đệ đều đã đáp ứng, vậy ta có thể đáp ứng với ngươi, ở thời khắc mấu chốt, ta sẽ ngăn cản Thiên Cổ và Giám Thiên Hầu, còn lại... Ta mặc kệ!”
Tô Vũ vui mừng!
Vậy là đủ rồi!
Trước khi tới đây, hắn không trông chờ lão Quy đáp ứng, hắn chỉ hy vọng lão Quy giúp đỡ giám sát Tử Linh giới mà thôi!
“Đại nhân, vậy Tử Linh giới...”
“Ngươi dụ bọn họ đến chỗ Tinh Nguyệt đúng không?”
Lão Quy thật lợi hại, vậy mà đã biết rồi, Tô Vũ gật đầu: “Đúng!”
Lão Quy trầm mặc một hồi: “Đến đó cũng được, ngươi không gây chuyện ở Tử Linh giới thì vấn đề không lớn! Còn vài vấn đề khác thì ta sẽ xử lý! Ngoài ra, đừng để đám người Tinh Hồng xúc phạm quy tắc, lần này, các tộc khác sẽ không ra tay, huyết kiếp mà giáng xuống thì bọn họ sẽ chết!”
“Ta hiểu, cái gọi là quy tắc... là chỉ cần không cho Tử Linh ra ngoài, tử khí tràn ra, ta có thể làm được!”
Lão Quy gật đầu.
Chỉ cần làm được điều này, vậy mọi chuyện đều dễ bàn.
Mấu chốt ở chỗ, tuy nói đơn giản, nhưng làm được lại rất khó, 36 cường giả tọa trấn mới khiến tử khí không tràn ra, Tô Vũ... Khó!
Có thể chống đỡ một lát, không có nghĩa là có thể chống đỡ vĩnh viễn.
“Cứ vậy đi!”
Lão Quy thở dài, biến mất ngay tại chỗ.
Đợi 10 vạn năm, lão hy vọng có thể chờ đến khi thiên hạ thái bình, nhưng đám bạn già của lão đều không muốn đợi, Tinh Hồng... Không đúng, ngọn nguồn vẫn là Tô Vũ, đều tại tên khốn kiếp nhà ngươi khiến bọn họ động phàm tâm.
Ngươi mà không mang bọn họ an toàn trở về, ta sẽ trừng trị ngươi!
Bọn họ đều là công thần, là công thần của thiên địa này!
Lão Quy trở về, ý chí lực tiến vào Tử Linh giới, lan tràn vô hạn, sau đó lan về phương hướng Tử Linh Thiên Hà.
Giờ phút này, một Tử Linh quân chủ đang qua sông.
Oanh!
Trời sụp đất nứt, Thiên Hà bạo động, Tử Linh quân chủ kinh hãi, quát: “Trấn Linh tướng quân? Ta nhận lệnh Đông thiên vương đến tuần tra biến động khu 30 phía Đông...”
Oanh!
Hư ảnh lão Quy hiện lên, chấn động Tử Linh Thiên Hà, lạnh nhạt nói: “Phương thiên địa này do Hồng Mông ta trấn thủ! Kẻ vượt rào, giết không tha! Dù Đông thiên vương có mạnh hơn nữa thì cũng không thể làm trái quy tắc, chờ hắn thành Hoàng rồi nói!”
Oanh!
Chấn động vẫn tiếp tục, trời sụp đất nứt, tôn Tử Linh quân chủ kia như còn thuyền nhỏ giữa sông, đột nhiên thuyền lật úp, hắn bị Tử Linh Thiên Hà cắn nuốt!
Hư ảnh lão Quy phóng ra, nhìn về phía sâu trong Tử Linh Thiên Hà, lạnh nhạt nói: “Ta là Trấn Linh tướng quân, trấn thủ phương thiên địa này, Đông thiên vương hay Tây Thiên vương đều như nhau, kẻ vượt rào chính là tuyên chiến với ta!”
Ầm một tiếng, Thiên Hà dao động kịch liệt, lão Quy biến mất.
Sau đó không lâu, mấy tôn Tử Linh quân chủ hiện lên ở đối diện, lòng còn sợ hãi, thấp giọng nói: “Trấn Linh tướng quân... phải gọi là Trấn Linh Hầu mới đúng, mấy tôn hầu... Chưa chắc có thể địch lại lão Quy này!”
Lão là một tồn tại đáng sợ!
Mười vạn năm trước, lão đã có thể được phong hầu, nếu hiện giờ thượng cổ vẫn còn, lão đã có lẽ tiến vào hội nghị, hình như Hồng Mông Quy nhất tộc chỉ còn mình lão.
Một đám Tử Linh do dự, sau đó rời đi, thôi, trở về hội báo, đây không phải việc bọn họ có thể xử lý!
. . .
Tô Vũ về tới Tinh Hồng cổ thành.
Tinh Hồng khôi phục nguyên trạng, hóa thành tượng đá, trấn thủ thông đạo.
Trong hậu điện.
Lưu Hồng bị cố định tại chỗ, không thể động đậy, thấy Tô Vũ trở về, gã lập tức nhăn nhó, muốn Tô Vũ thả gã ra.
Tô Vũ không phản ứng, hắn nhìn Tinh Hồng, hơi khom người nói: “Đại nhân, Văn vương có truyền thừa không?”
“Truyền thừa?”
Tinh Hồng tự hỏi một lát: “Có, nhưng đã diệt sạch, kỳ thật có xuất hiện trong ba lần triều tịch đầu tiên, sau đó hoàn toàn huỷ diệt, có lẽ hiện giờ không còn nữa.”
Dứt lời, y nhìn về phía Lưu Hồng: “Ngươi đang nói đến gã ư?”
“Đúng vậy.”
“Không chắc!”
Tinh Hồng ngẫm nghĩ: “Nếu gã nhận truyền thừa của Văn vương, vậy thì gã quá yếu!”
Không giống lắm!
Người nhận truyền thừa Văn vương không thể yếu ớt như vậy.
Tô Vũ gật đầu phất tay, thả Lưu Hồng ra, nhẹ giọng hỏi: “Lão sư, bịa xong lý do chưa?”
Lưu Hồng cạn lời!
Ngươi hỏi vậy thì ta phải trả lời ra sao.
Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Hồng nói: “Ta may mắn nhặt được lệnh bài của Văn vương...”
Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: “Ngươi biết Văn vương ư? Ta dám nói, hiện tại ta mà ra ngoài hỏi, rất nhiều vô địch cũng không biết Văn vương, ngươi biết ư?”
Tô Vũ lấy lệnh bài ra, “Ngươi tìm xem tên Văn vương được viết ở đâu? Lão sư, ngươi cứ thích ép ta phải giết ngươi rồi lấy ra tinh huyết à?”
Lưu Hồng bất lực, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Vũ, đây là cơ duyên của ta, ngươi cũng có đại kỳ ngộ, đừng cướp lấy cơ duyên của ta chứ?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Ta không quan tâm đến cơ duyên hay bảo vật! Ta không muốn ép ngươi giao cơ duyên của chính mình cho ta, ta chỉ muốn biết, Văn vương... Văn Mộ bia... Nhất Đại phủ trưởng... Ngũ Đại... rốt cuộc có liên hệ gì. Mà Lưu Hồng ngươi biết bao nhiêu?”
Lưu Hồng lắc đầu: “Ta không biết.”
Một cuốn sách hiện lên, Tô Vũ nhìn gã: “Vậy ta đành mời lão sư vào Văn Minh Chí của ta bơi một vòng vậy!”
“...”
Lưu Hồng kinh hãi, gã cảm nhận được sự uy hiếp rõ rệt.
Trầm mặc một hồi, Lưu Hồng bất lực nói: “Ta nói! Sẽ không nói toàn bộ, nhưng có thể nói cơ bản vài điều ta biết. Có vài điều là bí mật tư nhân của ta, ta không muốn nói, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Được, nói thử xem!”
Lưu Hồng bất đắc dĩ mở miệng: “Kỳ thật không phức tạp, cơ duyên của ta là ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta nhặt được! Có lẽ ngươi không tin, nhưng đó là sự thật! Cả đa thần văn chiến kỹ và lệnh bài Văn vương đều là lấy được ở Đại Hạ Văn Minh học phủ! Ta biết không nhiều, ta chỉ biết Văn vương là cường giả thượng cổ, vô cùng cường đại, sau đó đã chết, mỗi đời sẽ có một người giữ mộ, thủ mộ cho ngài ấy... Người giữ mộ đời trước đã ăn trộm mộ Văn vương.”
“Lệnh bài Văn vương ta lấy được chính là của người giữ mộ đời trước. Người đó để lại vài thứ ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta cơ duyên xảo hợp lấy được.”
“Ta đi tìm Tử Linh giới vực là có liên quan đến đồ vật người kia để lại...”
Gã nhìn Tô Vũ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Căn cứ từ manh mối và tình báo mà ta có được, trong Tử Linh giới có phủ đệ của Văn vương, ở đó có chí bảo lưu lại, có lệnh bài thì có thể lấy được tất cả, cho nên lúc trước ta đã tính làm cách nào để tiến vào Tử Linh giới...”
Tô Vũ bình tĩnh hỏi: “Đơn giản vậy thôi ư? Ngươi lấy được bảo vật từ đâu?”
“Thức hải bí cảnh.”
Lưu Hồng giải thích: “Thật đấy, chỉ đơn giản vậy thôi!”
“Ngươi là người sống, tiến vào Tử Linh giới mà không sợ Tử Linh sao?”