Lưu Hồng vội nói: “Ta là hoạt tử nhân, biến thành hoạt tử nhân chính là để áp chế sinh khí! Cộng thêm lệnh bài của Văn vương, chỉ cần không quá xui xẻo gặp phải Tử Linh quân chủ thì vấn đề không lớn!”
Tô Vũ nhìn gã: “Ngoài ra còn gì không?”
Lưu Hồng yếu ớt khai: “Không còn, chỉ vậy thôi! Đúng rồi... Người giữ mộ đời trước còn để lại vài lời...”
Tô Vũ trầm giọng: “Đừng nói vội, người giữ mộ đời trước là Hạ Thần phủ trưởng, ta ở gặp ở Tử Linh giới, hiện tại đang ở ngay bên dưới, nếu ngươi không nói rõ ràng, lát nữa ta mang ngươi đi đối chất!”
“...”
Lưu Hồng há to miệng nhìn về phía Tô Vũ, ngươi đùa ta à?
Giọng Tô Vũ lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy ta đang ngươi ư? Cần thiết không? Nếu ta muốn đối phó ngươi, giết, nuốt, làm gì cũng được, lão sư, đừng khiến ta thất vọng, bằng không, chỉ sợ chút tình nghĩa trong học phủ sẽ mất hết!”
Lúc này Lưu Hồng có chút bất đắc dĩ, miễn cưỡng đáp: “Được rồi, ta sẽ nói hết, những lời lúc trước đều là sự thật, nhưng che giấu vài điều! Tử Linh giới thật sự có phủ đệ của Văn vương, nhưng phủ đệ này không có bảo vật, chỉ có một chiếc chìa khóa để mở ra Văn vương phủ trong Tinh Vũ phủ đệ! Còn có... Người giữ mộ nói, đa thần văn hậu thế bất dung, không có tiền đồ phát triển ở sinh linh giới, nếu có biện pháp, tốt nhất là rời khỏi sinh linh giới!”
“Ngoài ra, đừng lấy Văn Mộ bia đi... kẻ giữ nó sẽ phải chết! Văn Mộ bia hẳn là chiến kỹ bia của đa thần văn hệ trong học phủ, ai động đến nó thì sẽ phải chết! Không chỉ như vậy, kẻ học từ thần văn chiến kỹ cũng phải chết!”
“Hình như trong Nhân tộc có một vị phản đồ, thực lực rất mạnh!”
Lưu Hồng nhún vai: “Bình thường phản đồ này sẽ không hiện thân, nhưng đa thần văn mà quật khởi, hắn chắc chắn sẽ ra tay! Gia hỏa này chuyên môn nhìn chằm chằm đa thần văn! Không phải Phần Hải vương, Phần Hải vương chỉ bị người lợi dụng, đây là điều ta tự mình phán đoán, lúc trước, khi Phần Hải vương xuất hiện, ta cho rằng chính là hắn, nhưng sau đó ta đoán là không phải! Hẳn là còn một người khác!”
“Hẳn là người này xuất hiện sau người giữ mộ... Ngươi có thể tự tìm cách tra xét, bởi vì lúc trước cũng có một nhãn tuyến, có khả năng đã bị xử lý bởi người giữ mộ, có lẽ là đồng quy vu tận... Nếu ngươi nói người giữ mộ là Nhất Đại, vậy Nhất Đại là người đã giết gã!”
Lưu Hồng phân tích, bỏ thêm vài phán đoán của mình, gã tiếp tục nói: “Người giữ mộ để lại vài lời, từ khi ra khỏi huyệt mộ, kỳ thật ông đã đã bị theo dõi! Có người chuyên môn giám sát ông, ở ngay trong Nhân tộc, có lẽ ngay từ ban đầu nhãn tuyến đã bị ông phát hiện, cho nên người giữ mộ đi giết kẻ đó, cụ thể thì ta không rõ, cũng không có năng lực để tra!”
“Sau đó, có lẽ người giữ mộ không trở về, ta suy đoán là ông ấy đã đồng quy vu tận với nhãn tuyến kia, kết quả, có lẽ vẫn còn nhãn tuyến tồn tại... Đây là một trong những nguyên nhân mà đa thần văn hệ bị người chèn ép nhiều năm như vậy!”
“Dù sao, ta không dám nói mình là người đa thần văn hệ, ta chỉ nói rằng mình học được phương pháp tách, không phải học từ thần văn chiến kỹ bia, nếu không, chắc chắn ta sẽ gặp phiền toái!”
“Không phải học thần văn chiến kỹ từ thần văn chiến kỹ trên bia thì vấn đề không lớn, cho nên, kẻ gặp vấn đề vẫn là một mạch các ngươi...”
Gã nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, Tô Vũ chỉ yên lặng lắng nghe.
Chờ gã nói xong, Tô Vũ chậm rãi hỏi: “Cho nên, kỳ thật ngươi đã phác họa thần văn chiến kỹ từ lâu, nhưng không muốn gia nhập đa thần văn hệ vì sợ bị xử lý ư?”
“Đúng!”
Lưu Hồng không hề ngượng ngùng, gã mở miệng nói: “Ta sợ chứ, vừa nghe đã thấy tình huống phức tạp rồi! Làm hại ta không muốn ở lại sinh linh giới nữa, ta định tới Tử Linh giới phát triển! Mang theo lệnh bài của Văn vương, tìm được Văn vương phủ đệ, lấy chìa khóa đi, tuy không có bảo vật gì, nhưng ta cảm thấy sẽ có gì đó đủ cho ta tu luyện. Tu luyện tới Nhật Nguyệt vô địch gì đó mới đi Tinh Vũ phủ đệ, kế thừa của cải của Văn vương, sau đó... Thôi, bị ngươi bắt rồi, không có sau đó!”
Tô Vũ lâm vào trầm tư.
Tinh Hồng cũng đang yên lặng lắng nghe, lúc này, y nói chen vào: “Lời gã nói chưa chắc đã là nói dối! Văn vương chết trước khi thượng cổ huỷ diệt đại khái không đến ngàn năm, nói chính xác hơn là Văn vương biến mất...”
“Biến mất?”
Tô Vũ nhìn y, biến mất, không phải tử vong?
Tinh Hồng giải thích: “Tới cảnh giới của Văn vương, tất cả đều là bí ẩn, ngươi không thể do thám bất cứ điều gì! Kể cả việc ngã xuống, nếu chết thật, động tĩnh chắc chắn cực lớn, có khả năng người giết hắn cũng là tồn tại chí cao vô thượng, tồn tại như vậy có thể chế định quy tắc, ngươi nói xem, dị tượng ngã xuống sẽ bại lộ cho ngươi thấy được ư? Dị tượng cũng là quy tắc, quy tắc là của bọn họ!”
Hiện giờ, vô địch tử vong hay Nhật Nguyệt rơi tan thì đều là một bộ phận của quy tắc.
Mà quy tắc lại không làm gì được người chế định quy tắc, hoặc là người có thể đánh vỡ quy tắc.
Tới tình cảnh của Văn vương, ông vốn là mộ trong những người chế định quy tắc, nếu bị giết thì phải do người mạnh hơn ông ra tay, giết xong, quy tắc dao động thì lập tức áp chế là được.
Người ngoài sẽ không thể cảm ứng được.
Cho nên, Tinh Hồng mới dùng từ biến mất để thay thế.
“Văn vương mất tích, nhưng sau đó nghe nói là đã chết, vì thế, một vài cường giả thời đại ấy, một vài truyền thừa Văn vương không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới cơn tuyệt vọng, bọn họ xây mộ lập bia cho Văn vương, từ đó, mộ Văn vương ra đời... Sau đó, thượng cổ huỷ diệt, dần dần, một vài thứ trở thành thất truyền!”
Tinh Hồng lại nói: “Cái chết của Văn vương quá ngoài ý muốn, cho nên có người nhìn chằm chằm các thế hệ người thủ mộ cũng là bình thường! Ta không biết nhiều về chuyện này, chỉ nghe vài điều mơ hồ, sau khi Văn vương chết, truyền nhân và vài người bạn tốt của hắn chọn một mạch truyền thừa làm người giữ mộ, còn được Nhân Hoàng sắc phong tước vị Thủ Văn Hầu! Chuyện sau đó thì ta không rõ, có lẽ là có người âm thầm nhìn chằm chằm một mạch này.”
Quả thật y không biết rõ ràng, y không thuộc cùng hệ thống, huống chi khi đó bọn họ đã làm nhiệm vụ ở đây, sao lại có thời giờ đi quản chuyện này.
Không phải một hệ thống!
Thời đại thượng cổ, một vị Nhân vương chính là một hệ thống, bọn họ thuộc về hệ của Cung vương, Cung vương do Nhân Hoàng trực tiếp phụ trách.
Không giao thoa nhiều với hệ của Văn vương.
Dù có giao thoa thì y cũng không rõ, bởi vì địa vị Văn vương quá cao, không đến hầu vị thì biết được gì chứ?
Cũng không có ai nói cho bọn họ!
Tô Vũ khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Lưu Hồng: “Lão sư còn gì muốn nói không?”
Lưu Hồng bất đắc dĩ: “Không, ta chỉ biết, ngươi đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm! Chắc chắn Văn Mộ bia đang ở trên tay ngươi, ta biết người thông minh thường đoản mệnh, nhưng ta vẫn muốn nói... Hay là ngươi cũng chạy trốn đi. Cùng ta đến Tử Linh giới! Mang theo thứ này không kẻ nào có kết cục tốt đẹp đâu, kẻ tiếp xúc cũng không có kết cục tốt! Nam Vô Cương, Vân Trần may mà trốn nhanh, không thì cũng đã chết rồi! Ngũ Đại tiếp xúc nhiều nên chết sớm... Không đơn giản là bởi vì ông ấy muốn chứng đạo...”
“Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm... ta cũng cảm thấy bọn họ sẽ không có kết cục tốt!”
“Vạn giới đồn đãi, lấy được thứ này thì có thể chứng đạo Hoàng Giả... Ta từng nghĩ, có lẽ nó có quan hệ với Văn vương, tình huống cụ thể thế nào thì ta không rõ lắm.”
“Ta chỉ biết hiện tại thứ kia có khả năng cao là ở trên tay ngươi!”
Tô Vũ không hé răng.
Tinh Hồng đang im lặng lắng nghe bên cạnh, bỗng nhiên chen vào: “Ngươi rảnh thì có thể hỏi Thiên Diệt!”
“Hả?”
Tô Vũ kinh ngạc.