Tinh Hồng giải thích: “Năm xưa Thiên Diệt và người thuộc hệ Văn vương có quan hệ không tồi, khi chế tạo Văn Mộ bia, hình như hắn cũng ở hiện trường, dù không thấy tình huống thì chắc hắn cũng biết gì đó, khi đó quy củ không nghiêm ngặt như hiện tại, tên kia chạy loạn khắp nơi, ta nhớ là khi hắn về đã nói rằng, Văn Mộ bia thành hình, Văn vương nhất hệ xem như chặt đứt truyền thừa...”
Tô Vũ ngoài ý muốn.
Thiên Diệt?
Vị này có quan hệ với Văn vương nhất hệ ư?
Kỳ thật Tô Vũ không biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên Thiên Diệt nhìn thấy hắn, hắn ta liền thấy Văn Mộ bia, biết đó là cái gì, hắn ta đã từng gặp, mà thứ này, rất ít người từng gặp.
Đương nhiên Thiên Diệt lười nói với Tô Vũ.
Có vài điều nếu Tô Vũ không hỏi, đám đồ cổ đều không nói, hoặc là quên nói, hoặc là không muốn nói.
Lời Lưu Hồng nói không giúp giải thích nghi hoặc cho Tô Vũ.
Hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được vài điều, Văn Mộ bia - bảo vật tác dụng có vẻ không lớn, hình như thật sự không hề tầm thường.
Đa thần văn bị nhằm vào, bị áp chế, bị đánh chết... nội tình trong đó phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của hắn!
Hắn bước vào vũng bùn này, hiện giờ đã không thể thoát ra được nữa.
Hắn nhìn thoáng qua Lưu Hồng, bỗng nhiên ném lệnh bài của Văn vương cho gã, có vẻ không hứng lắm: “Ngươi thích đi đâu thì đi! Nếu ngươi cảm thấy đó là cơ duyên thì tự lấy đi!”
“...”
Lưu Hồng ngây ngốc nhìn hắn, không dám tin tưởng.
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Đối với ta mà nói, cơ duyên chỉ là một phong cảnh trên đường, tuy đẹp, nhưng không nhất thiết phải lấy bằng được! Ngươi lấy được thì đó là của ngươi, trừ khi nó cực kỳ hữu dụng với ta!”
“Có lẽ Lưu lão sư vẫn đang giấu giếm vài điều, ta không hứng thú muốn biết, trong thời đại này, có thiên tài nào mà không có vài bí mật chứ? Ta cũng không muốn hỏi!”
“Văn vương thay Võ vương thì cũng như nhau, nếu Lưu lão sư có thể đi đến một bước kia, vậy đó là mệnh cảu ngươi! Không đến được thì cũng là mệnh! Tô Vũ ta sẽ đi con đường của chính mình, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ vứt bỏ tất cả, điều tra rõ tất cả, chuyện không quan hệ đến ta, ta sẽ mặc kệ! Liên quan đến ta, có ân ta sẽ báo ân, có thù oán ta sẽ báo thù!”
Tô Vũ bình tĩnh nói tiếp: “Lão sư có thể tiến vào thông đạo, ta không ngăn cản ngươi!”
Tinh Hồng cảm khái không thôi.
Thật rộng lượng!
Đây mới là khí độ của bá chủ một phương!
Cơ duyên mà thôi!
Cho ngươi, ta không cần, cho dù là cơ duyên của Văn vương thì ta cũng không cần, Tô Vũ ta chỉ đi con đường của mình!
Tinh Hồng cảm khái vạn phần, thời đại này sẽ xuất hiện một vị bá chủ!
Lưu Hồng ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau, gã dè dặt hỏi: “Ngươi bảo Tinh Nguyệt quân chủ rời đi rồi mới nói lời này được không?”
Có phải ngươi quên rồi không? Ngươi đã bảo nàng ngăn cản ta đấy!
Ta dám xuống sao?
Ta mà xuống thì sẽ lập tức xong đời!
Tô Vũ, ngươi quên thật hay giả vờ vậy?
Ta hoài nghi là ngươi cố ý!
Tiểu tử, lòng dạ ngươi quá đen tối!
Vẻ mặt Tô Vũ hết sức thản nhiên: “Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta!”
“...”
Biết ngay mà!
Lưu Hồng bi phẫn muốn chết, sau một lúc lâu, gã suy sụp nói: “Ta không đi nữa, ngày nào đó ta đi tầm bảo, ta nhất định sẽ gọi ngươi đi cùng, được chưa?”
“Ta không quan tâm đến bảo vật...”
“Đừng, ta sẽ đưa cho ngươi!”
Lưu Hồng chua xót nói: “Đại gia, ta cầu ngươi đi cùng, cầu ngươi cùng ta tầm bảo, ngươi nhận phần nhiều, còn lại cho ta!”
“Ta không cần!”
“Không, đại gia, ta tình nguyện cho ngươi, ngươi nhất định phải đồng ý!”
Tô Vũ trầm ngâm một hồi, ra vẻ không mấy tình nguyện, “Ngươi nhiệt tình quá, ta không đỡ được! Thôi, nếu rảnh ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, Tử Linh giới quá nguy hiểm, một mình ngươi đi ta cũng không yên tâm, ta sẽ hộ tống ngươi!”
“...”
Tinh Hồng trọn mắt há hốc mồm.
Vậy cũng được à?
Má nó!
Thực xin lỗi, mấy lời khen trong lòng ban nãy ta xin thu hồi toàn bộ, ngươi không xứng!
Tiểu tử Tô Vũ này quá nham hiểm.
Ta thả ngươi đi, ngươi đi đi!
Ngươi chạy đi đâu?
Có giỏi thì ngươi đi đi, có phải ta rất rộng lượng không?
Phía dưới có một đám quân chủ đang chờ ngươi kìa!
Tô Vũ lười nhiều lời với Lưu Hồng: “Lão sư, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi rồi!”
Lưu Hồng thở dài, tuyệt vọng vô hạn, gã rời khỏi hậu điện, tìm một chỗ gặm nhấm nỗi buồn, quả nhiên bị Tô Vũ nắm trong lòng bàn tay thì không thể sống tốt.
Gã vừa đi, Tinh Hồng lập tức mở miệng nói: “Ngươi... Ngươi cũng quá...”
Tô Vũ phì cười: “Gã còn giấu giếm chưa nói vài điều, mà ta lười hỏi.”
“Đừng quan tâm đến gã, giờ ta đi ra ngoài quan sát, phán đoán thế cục, trời tối rồi, phủ đệ sắp đóng lại, đại nhân chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Tinh Hồng gật đầu, không nói gì.
. . .
Sau đó, Tô Vũ dùng thân phận chính mình bay lên, huyền phù trên bầu trời cổ thành, nhìn về phía Tinh Vũ phủ đệ nơi xa.
Lúc này toàn bộ thông đạo đứt gãy.
Lúc trước bạch ngọc môn hơi hơi dao động giống như hô hấp, hiện tại, cánh cửa này lại không dao động, như đã ngừng thở.
Sắp đóng lại rồi!
Tô Vũ xuất hiện, có kẻ nhìn thấy hắn thì cười lạnh một tiếng.
Đó thật sự là Tô Vũ sao?
Tới lúc này mà còn giả vờ à?!
Người này cũng tài đấy!
Có vô địch cười thâm trầm: “Tô thành chủ, Tinh Hồng trấn thủ đi khắp nơi thăm bạn thật nhàn nhã, bọn họ chuẩn bị nghênh đón Thiên Hà thành chủ trở về ư?”
Tô Vũ nhìn về phía người nọ, đó là một cường giả Minh tộc, Tô Vũ lạnh lùng nhìn gã: “Ngươi tên gì? Báo tên đi, sau đó ta giết ngươi xong còn biết phải viết thế nào lên bia mộ!”
“Ồ!”
Người nọ cười, không thèm để ý.
Một kẻ giả mạo Tô Vũ mà thôi, chẳng có gì để nói.
Dù kẻ đó càn rỡ bá đạo thì cũng chỉ là giả.
. . .
Bên phía Nhân tộc.
Mấy người Đại Hạ vương cũng quay ra nhìn, Đại Hạ vương nhìn một hồi, truyền âm nói: “Gia hỏa kia giả bộ giống thật! Tính ra thì Lưu Hồng cũng có chút tiền đồ, gã có nhiều mưu mô, cũng khá thông minh, luôn biết cách giữ khoảng cách với đa thần văn nhất hệ...”
Đại Minh vương cũng nhìn, ông nhíu mày.
Cảm giác không quá giống lúc trước.
Ngụy trang thật hơn à?
Ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Lão hạ, ông có cảm thấy... Gia hỏa này... Khí độ thay đổi một ít, trở nên thong dong hơn hay không?! Hắn nói giết vô địch cũng có chút cảm giác bá đạo!”
Đại Hạ vương cũng có cảm giác này, khẽ gật đầu, truyền âm nói: “Tập nhiều quen hơn thì sẽ tiến bộ, quả thật là một nhân tài!”
Ở trong trường hợp này, người bình thường không thể thong dong tự tại như vậy.
Tính ra Lưu Hồng cũng có vài phần khí phách.