Giờ khắc này, trên người Tô Vũ tỏa ra tử khí ngất trời, bởi vì hắn gánh vác tử khí của 35 thành, giờ khắc này, áo bào trắng dần trở nên tối tăm, khiến hắn thêm vẻ tà mị và yêu nghiệt!
Đây... Thật sự là Tô Vũ!
Bởi vì chỉ có hắn mới có khả năng một mình gánh vác tử khí của tất cả cổ thành!
Đối diện, tất cả vô địch của các chủng tộc đều sợ ngây người!
Tô Vũ triệu hồi 35 vị trấn thủ vô địch!
Ra khỏi thành!
Cùng lúc đó, hư không bị xé rách, vô số hư không rách ra, các tồn tại cổ xưa cường hãn lộ ra thân ảnh.
Trong Liệp Thiên các, sắc mặt Giám Thiên Hầu biến ảo.
Nơi xa, Đa Bảo tướng quân vẻ mặt trịnh trọng.
Chỗ xa hơn, thông đạo Tiên giới mở ra, bản tôn Thiên Cổ đứng ở lối vào, nhìn qua ngàn vạn dặm, nhìn về phía Tô Vũ.
Giờ khắc này, các tồn tại cổ xưa lộ ra dị sắc, có kẻ xé rách hư không mà đến, có kẻ dùng ý chí lực tra xét, có kẻ đứng ở biên giới quan vọng.
Trên Tinh Thần Hải, Tô Vũ tươi cười xán lạn, tử khí ăn mòn, áo bào trắng hóa thành áo đen, nhưng hắn vẫn như cũ, chỉ là Tô Vũ áo đen càng thêm vẻ lạnh lùng!
“Tô Vũ!”
“Tô Vũ!”
“...”
Từng tiếng nỉ non vang lên khắp bốn phương tám hướng, các vị tuyệt thế cường giả cảm thấy mình cần nhận thức lại vị Nhân tộc tuổi trẻ này.
Hắn là một tồn tại vô cùng đáng sợ!
Bởi vì phía sau hắn là 36 vô địch thượng cổ!
Chính hắn cũng nhẹ nhàng đánh chết một tôn Vĩnh Hằng ngũ đoạn, cho dù là đánh lén, nhưng đó là thực lực của hắn, thực lực khiến người ta tuyệt vọng và khó tin!
Bên phía Nhân tộc, Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Đại Minh vương, Đại Đường vương... đều dại ra.
Đây là Tô Vũ à?
Các ngươi đùa ta à?!
Hắn... Thật sự là Tô Vũ ư?
Chỗ xa hơn, đám người Bạch Phong cũng há hốc miệng, Bạch Phong lẩm bẩm: “Đồ đệ ta?”
Đừng đùa, không có khả năng hắn nhẹ nhàng đánh chết một Tiên vương!
Nơi xa hơn, Đông Liệt Cốc, “Đại Tần vương” - Đại Chu vương dại ra, ta kiến thức rộng rãi, nhưng một tháng không gặp, vừa ra đã đánh 4 vô địch... Ta không thể nào tin được hắn là Tô Vũ!
Quá nhanh!
Vạn tộc vạn giới, không người nào dám tin, nhưng là không thể không tin!
Giờ khắc này, phía sau Tô Vũ, các tượng đá chỉ cảm thấy thống khoái, vui sướng, điên cuồng, phóng thích!
Chúng ta mới là vô địch!
Chúng ta ra ngoài rồi!
Ha ha ha!
Các vô địch thượng cổ đều vô cùng điên cuồng, dù cảm nhận được các cường giả đang tới từ bốn phương tám hướng, dù nhận ra vài người thì cũng khinh thường nhìn lại.
Tới, vậy đại khai sát giới đi!
Đồ cổ trong mắt Tô Vũ, dù là kẻ đã Hợp Đạo, thì năm xưa cũng chỉ là tiểu bối trong mắt bọn họ mà thôi!
Chỉ là bọn họ trấn thủ 10 vạn năm, hổ xuống đồng bằng mà thôi!
Hôm nay, chúng ta phải cho vạn giới biết, chúng ta ở đây, chúng ta còn sống, chúng ta không phải người chết!
Phía trước, trường bào của Tô Vũ bay múa, hắn cảm nhận được tâm tình kích động của những người phía sau,.
Tô Vũ tươi cười, chậm rãi nói: “Có bao nhiêu kẻ muốn giết ta thì đứng ra! Hôm nay, phân thắng bại, định sinh tử đi! Tô Vũ ta chờ các ngươi ở đây!”
Thanh âm mạnh mẽ chấn động chư thiên!
Ta ở ngay đây!
Muốn giết ta thì tới đây!
Giờ khắc này, mấy vị vô địch Ngũ Hành tộc nhanh chóng tránh lui, mấy vị vô địch Mệnh tộc nhanh chóng rời đi, né xa ba thước!
Hôm nay, Tô Vũ chính là chúa tể của chư thiên!
. . .
Bốn tôn vô địch tế cờ!
Đối diện, các vô địch dừng bước, nhìn Tô Vũ lạnh lùng tiêu sái trong hư không, trong lúc nhất thời, trái tim bọn họ đập có chút nhanh.
Nhân tộc!
Lại có thêm một yêu nghiệt trấn áp vạn cổ sao?
Giờ phút này, hư không không ngừng bị xé rách.
35 vô địch thượng cổ xuất hiện, tình cảnh lúc này đã không phải chuyện những người này có thể giải quyết.
Sau đó, có cường giả mấy đại chủng tộc Tiên Ma Thần xé rách hư không, xuất hiện ở đây.
Một Tiên tộc râu tóc bạc trắng, trên mặt hình như còn có chút đồi mồi, xé rách hư không, dẫm lên thời không trường hà dừng ở phụ cận, tiếng ho khan không ngừng, rồi lão nhẹ giọng nói: “Chư vị trấn thủ thánh thành đang làm gì vậy?”
“Ngọc vương!”
Bên phía Tiên tộc, một đám vô địch chấn động, hơi khom mình hành lễ.
Bên phía Nhân tộc, gần như không ai nhận thức vị này.
Nhưng có cường giả cổ tộc nhận ra, kẻ đó hít một hơi, truyền âm nói: “Ngọc vương, nếu nhớ không lầm, hình như là yêu nghiệt Tiên tộc trong triều tịch chi biến lần thứ bảy, từng đánh với Nhân vương trong triều tịch lần thứ bảy...”
“Là lão! Tộc ta có ghi lại, triều tịch lần thứ bảy, tuyệt thế yêu nghiệt Tiên tộc, người đứng đầu Thiên bảng Liệp Thiên bảng!”
“Lão còn sống ư?”
“Theo ghi chép của tộc ta, không phải lão đã bị giết ở triều tịch thứ chín hay sao?”
“Có khả năng chỉ là tam thế thân bị giết!”
“...”
Các vị cường giả nghị luận với nhau, đều có chút chấn động, bên phía Tiên tộc, một tuyệt thế thiên tài trong triều tịch thứ bảy đi ra, tuy nhìn già nua, trên thực tế, lão trẻ tuổi hơn nhiều so với không ít cường giả thượng cổ.
Nhưng xem bộ dáng thì có khả năng đã từng bị thương.
Lão giả - cũng chính là Ngọc vương - nhìn về phía Tô Vũ, rồi lại nhìn các trấn thủ, lão ho khan một tiếng, nói: “Thánh thành trấn thủ, chín lần triều tịch chi biến không đứng về phía ai, lần này... Nhân tộc không cường đại bằng vài lần triều tịch trước, hy vọng chư vị suy nghĩ kỹ rồi mới làm! Thực lực các tộc Tiên Ma Thần Nhân thế nào, Nhân tộc không biết, tiểu tộc không biết, tân tộc không biết, chẳng lẽ, chư vị trấn thủ không biết sao?”
Nghe vậy, Tô Vũ còn chưa kịp mở miệng, Thiên Diệt vô cùng thô bạo cười lạnh, tiếng cười vang vọng thiên địa!
“Ngươi thì tính là thứ gì? Tiên tộc cường đại thế nào? Ngươi mạnh lắm sao?”
Cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, Thiên Diệt rống to, xé rách hư không, trong tay hiện ra một cây gậy do nguyên khí hóa thành, đánh về phía Ngọc vương!
Ngọc vương hơi biến sắc, thở dài nói: “Thiên Diệt, tính tình ngươi thô bạo đã được ghi chép từ thượng cổ, nhưng ngươi... đang tìm chết đấy!”
Môi Ngọc vương khẽ động, bốn phương tám hướng đột nhiên hiện lên vạn thanh trường kiếm, vô số trường kiếm hóa thành kiếm võng, lập tức lao về phía Thiên Diệt!
“Xem ra nói không thông rồi!”
Thực lực Ngọc vương cũng vô cùng cường hãn, lão nhìn về phía các trấn thủ, dù Thiên Diệt rất cường đại, nhưng lão vẫn đạm nhiên: “Trấn áp thông đạo Tử Linh vô số năm tháng, có công huân, mà không biết số trời! Phải diệt!”
Ầm ầm ầm!
Dứt lời, Thiên Diệt đập bạo vô số trường kiếm, những thanh trường kiếm đó giống như vô biên vô tận, không ngừng sinh ra.
Bên phía Tô Vũ có người muốn ra tay, Thiên Diệt giận dữ hét: “Để bổn tọa tự đánh!”
Ngọc vương!
Một tiểu bối mà thôi, vậy mà dám càn rỡ như thế!
Ngay sau đó, một tiếng gầm gừ vô cùng hung lệ vang vọng thiên địa, một lát sau, một thái cổ cự vượn cao tới vạn trượng, cả người huyết khí hiện ra trước mặt mọi người!
Giờ phút này, Ngọc vương biến sắc.
Tinh Hồng cười ha hả: “Ngu ngốc, dám chọc giận Thiên Diệt!”
“Ngươi chọc điên lão tử rồi!”
Quả thật Thiên Diệt đã nổi giận, hắn gầm lên giận dữ, giờ phút này, bên tai bỗng vang lên thanh âm Tô Vũ, đột nhiên hung quang trong mắt Thiên Diệt bùng nổ tới cực hạn!
“Giết!”