Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2300 - Chương 2300: Ai Giết Nhiều Hơn Ai?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2300: Ai Giết Nhiều Hơn Ai?
 

“Giết!”

Tiếng gầm chấn động lỗ tai của vô số người, khiến bọn họ thất khiếu đổ máu!

Đúng lúc này, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện một cây trường côn, Thiên Diệt cổ thành biến mất, hóa thành trường côn, rơi vào trong tay Thiên Diệt!

Ầm!

Thiên Diệt cầm cự côn, đánh xuống!

Trời bị xé rách!

Giờ khắc này, trời xanh bị một côn này xé rách thành hai nửa, sắc mặt Ngọc vương kịch biến, nháy mắt vạn kiếm hợp nhất, kiếm quang chiếu rọi hơn ngàn dặm, lao về phía cự côn!

Ầm!

Tiếng vang thật lớn, một vài vô địch gần đó bị chấn động đến sắp hộc máu!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cây gậy kia đánh nát trường kiếm, ầm một tiếng, một gậy nện xuống, đánh Ngọc vương chia năm xẻ bảy!

Nơi xa lập tức xuất hiện một người, sau đó là người thứ hai, người thứ ba... lần lượt ra tay, đánh về phía cự côn kia!

Thiên Diệt vô cùng cường hãn, hắn cười lớn, hung quang trong mắt bùng nổ, xuyên qua thiên địa!

“Đám nhãi con mà dám lên giọng với gia gia ngươi à?”

Quanh đó, các vô địch khác vô cùng chấn động, không dám tin tưởng.

Ngọc vương bị đánh bạo một thân, đó hẳn là Vĩnh Hằng cửu đoạn chân chính!

Rất nhiều người nhìn về phía cổ thành, bên kia, một thông đạo đen nhánh hiện ra, nhưng không có tử khí hiện ra, toàn bộ tử khí đã được Tô Vũ gánh vác, giờ phút này Tô Vũ áo đen bay múa, vẻ mặt đạm nhiên, hắn tiếp tục quan sát.

Cùng lúc đó, phía sau hắn, Tinh Hồng hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, Tinh Hồng, Vân Tiêu đồng thời ra tay!

Lao về phía mấy kẻ vừa ra tay kia!

Thiên Diệt vẫn cao lớn vạn trượng, một côn quét ngang tứ phương, đánh về phía thời không trường hà của Ngọc vương, giờ phút này, toàn bộ chiến trường Chư Thiên dường như chỉ còn một côn này, hư không bị xé rách, trường côn quét ngang chư thiên!

Ngọc vương?

Rất mạnh sao?

Thiên Diệt hung lệ vô biên, tại thượng cổ, hắn chính là hung thú, sau đó được lão Quy cứu, gia nhập Trấn Linh phủ của lão Quy, trở thành đại tướng dưới trướng lão Quy, ngay cả Cung vương gặp hắn thì cũng phải cười vài tiếng, bảo lão Quy áp tính tình hắn, tính cách hắn quá táo bạo.

Mười vạn năm!

Bị đè ép mười vạn năm, giờ khắc này Thiên Diệt cường hãn vô biên, hắn lại đánh ra lần nữa, hai người Tinh Hồng ra tay đón đỡ đám cường giả khác, oanh!

Lại một tiếng nổ vang lên!

Trong hư không, một thanh trường kiếm vô cùng cường hãn bị đánh gãy!

Đó là trường kiếm của Ngọc vương!

“Khốn kiếp!”

Tiếng gầm giận dữ vang lên, trong nháy mắt, thời không trường hà của Ngọc vương di động, biến mất tại chỗ, trong chớp mắt, nó xuất hiện ngoài ngàn vạn dặm, ngay sau đó, một cường giả trẻ tuổi sống lại.

Đó là Ngọc vương!

Trẻ tuổi, cường đại, bá đạo, phong tư trác tuyệt!

Nhưng lúc này lão có vẻ suy yếu tái nhợt, khí tức hạ xuống, tràn đầy phẫn nộ!

Lão bị đánh bạo một thân, ngoài ra, thiên binh cũng bị đánh nát!

Thiên Diệt, khốn kiếp!

Giờ phút này, Thiên Diệt khí thế không giảm, hắn muốn lao đến đuổi giết lão, lúc này Tô Vũ lên tiếng, cười nói: “Thiên Diệt đại nhân, tạm thời đừng nóng, có rất nhiều cơ hội giết người, không vội nhất thời! Tên nhãi nhép mà thôi, không cần nóng vội!”

“Hừ!”

Thiên Diệt hừ lạnh, rồi trở về chỗ cũ, trường côn biến mất, hóa thành cổ thành, trấn áp thông đạo.

Tinh Hồng, Vân Tiêu cũng trở về, 35 tượng đá lại đứng phía sau Tô Vũ.

Giờ phút này, Tô Vũ nhìn bốn phía, nhìn phương hướng xuất hiện khí tức muốn bùng nổ ban nãy, khẽ cười nói: “Nếu chư vị tiền bối đã tới thì lộ diện đi! Loại rác rưởi không biết trời cao đất rộng như Ngọc vương thì đừng ra mặt!”

Phương xa, ánh mắt Ngọc vương lãnh lệ nhìn về phía Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn lại, khẽ cười: “Sao, không phục à? So tư cách, chư vị phía sau ta già hơn ngươi nhiều! So thực lực, ngươi còn chẳng đỡ được một gậy của Thiên Diệt! So thiên phú, dù Tô Vũ ta nằm không tu luyện thì cũng tốt hơn ngươi! Một phế vật sống từ triều tịch thứ bảy đến giờ mà còn chưa Hợp Đạo, ngươi nhìn ta làm chi?”

“...”

Toàn trường yên tĩnh.

Phía sau, đám người Thiên Diệt mất tự nhiên, Tô Vũ vội truyền âm: “Chư vị tiền bối không giống lão, các vị cần trấn áp thông đạo Tử Linh, sao lại so với đám phế vật kia được!”

Nghe vậy, đám trấn thủ trở lại bình thường.

Cũng đúng!

Nhưng bốn phía, không ít vô địch lộ ánh mắt khác thường, có vẻ nghẹn khuất khó chịu không nói nên lời.

Sống từ triều tịch thứ bảy thì nhất định phải Hợp Đạo sao?

Nếu Hợp Đạo đơn giản như vậy thì đã không chỉ có vài Bán Hoàng như hiện tại!

Thật khó chịu!

Nơi xa, Ngọc vương lạnh lùng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ khinh thường nhìn lại, hắn cười khinh miệt, không thèm nhìn lão, hành động này còn khiến Ngọc vương khó chịu hơn cái chết, lão lạnh lùng nói: “Trong triều tịch thứ bảy, bổn vương đã giết chừng 7 tôn Vĩnh Hằng Nhân tộc ngươi!”

Tô Vũ bình thản nói: “Vậy à? Tính đến hiện tại, ta đã giết không chỉ 7 vị Tiên vương của Tiên tộc ngươi, ta còn lười tính rồi, 5 kẻ chết trong Tinh Vũ phủ đệ, ban nãy thêm 2 tên, ta nhớ là lần trước cũng giết được 1 tên... Tiên tộc ngươi có nhiều vương, ta muốn xem xem phải giết đến khi nào thì có thể đủ 100 người!”

“...”

Tô Vũ tươi cười nhu hòa, không hề tức giận, hắn lại nhìn bốn phía: “Chư vị tiền bối không muốn hiện thân sao? Hay là cảm thấy Tô Vũ ta không đủ tư cách?”

Một lát sau, các tồn tại cổ xưa hiện lên trong hư không bốn phía.

Sau đó, các vô địch chấn động, vô địch các tộc bay về phía các đồ cổ tộc mình!

Đúng vậy, đồ cổ.

Có cường giả triều tịch thứ chín, có thiên tài triều tịch thứ tám...

Lần này, có mười vị đồ cổ xuất hiện, thực lực đều là Vĩnh Hằng cao đoạn, đến từ các đại chủng tộc, Thần Ma Tiên Long Minh đều có.

Sau một lúc lâu, Ngọc vương trở về, bên cạnh cũng xuất hiện bốn vị cường giả, tính cả Ngọc vương là có 5 người, bọn họ đều vô cùng cường hãn.

Sắc mặt Ngọc vương khó coi, lão vừa xuất hiện thì đã bị Thiên Diệt đánh bạo một thế thân, màn ra mắt bá đạo thần bí lập tức bị đánh vỡ, giờ phút này, lão nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment