Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2302 - Chương 2302: Không Ai Coi Lời Tô Vũ Nói Là Vui Đùa

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2302: Không Ai Coi Lời Tô Vũ Nói Là Vui Đùa
 

Giờ phút này, Hàm Hương tiên tử... Có lẽ nên gọi là bà lão, bà ta tươi cười nhìn về phía trấn thủ, nhẹ giọng nói: “Nhiều năm qua, thánh thành chưa từng nhúng tay vào việc của vạn tộc, chư vị đều là người có công lao vì vạn giới, điều các vị muốn chẳng có gì ngoài tự do tự tại! Hồng Mông tướng quân có thể sắc phong trấn thủ, nếu các vị không chê, các tộc Tiên Thần Ma có thể liên lạc các tộc khác, vận dụng nghị viên lệnh, công thêm Hồng Mông tướng quân sắc phong... Có thể luân chuyển chức vị trấn thủ của chư vị tướng quân!”

“Hàm Hương tuy yếu, nhưng cũng nguyện chia sẻ một ít áp lực cho chư vị trấn thủ, Tiên tộc nguyện nhận chức vị trấn thủ 12 thành!”

Hàm Hương Tiên vương khẽ cười: “Tiên tộc đã có ý này từ lâu, nhưng Hồng Mông tướng quân không muốn, nếu chư vị không tin thì có thể hỏi Hồng Mông tướng quân xem ta có đang nói dối hay không?”

Các trấn thủ trầm mặc.

Lời này là muốn châm ngòi ly gián ư?

Tiên tộc nói, bọn họ đã từng tự nguyện nhận nhiệm vụ trấn thủ 12 thành.

Nhưng bị lão Quy cự tuyệt!

Nếu thế, vậy đầu sỏ khiến bọn họ bị cầm tù mười vạn năm là lão Quy.

Tô Vũ mỉm cười: “Hàm Hương Tiên vương nói như vậy, chẳng lẽ là Hồng Mông đại nhân hại chư vị trấn thủ?”

“Ta không có ý này, có lẽ Hồng Mông tướng quân có điều cố kỵ, dù sao tại thượng cổ hắn cũng chỉ là tướng quân phong hào, không phải hầu không phải vương, nếu sắc phong đại lượng trấn thủ lần nữa, có lẽ sẽ gặp một vài phiền toái... Điều này có thể thông cảm được!”

Hàm Hương tươi cười, không hề bất mãn hay nóng nảy vì lời Tô Vũ nói.

Tô Vũ cười, bà ta khó chơi thật!

Không kiêu không vội, thủ đoạn mềm mỏng.

Tiên tộc tự cao tự đại cuối cùng đã tỉnh táo lại một chút, bắt đầu biết dụ dỗ.

Tự cao tự đại, đó là bởi vì nhiều năm không gặp bất lợi, hiện giờ, một vài đồ cổ xuất hiện, cuối cùng Tiên tộc cũng thấy rõ tình cảnh của mình.

Tô Vũ mỉm cười: “Nếu Hàm Hương Tiên vương đã nói thế...”

Tô Vũ nhìn bốn phía, cười nói: “Như vậy đi, các tộc hãy phái 35 vị cường giả Vĩnh Hằng thất đoạn trở lên, ta sẽ đi khuyên bảo Hồng Mông đại nhân, vị trí của các vị trấn thủ có thể nhường lại ngay bây giờ! Nếu Hàm Hương Tiên vương không tin... Hiện tại ta liền đi xin chỉ thị của Hồng Mông đại nhân, ta bảo đảm đại nhân nhất định sẽ nguyện ý!”

Lời này vừa dứt, trong hư không, thanh âm lão Quy truyền đến, vô cùng bình tĩnh: “Bổn tọa không có ý kiến gì với lời Tô Vũ nói! Ngay bây giờ, gom đủ nghị viên lệnh, các tộc phái ra 35 tôn Vĩnh Hằng thất đoạn trở lên, hôm nay bổn tọa sắc phong 35 vị trấn thủ!”

“...”

Ánh mắt Hàm Hương Tiên vương lóe lên một chút, Tô Vũ bình tĩnh nói: “Nghe chưa? Hiện tại, ngay lập tức! Đừng nói thêm gì nữa! Ta nghĩ, các tộc hẳn là có thể gom đủ 35 vị Vĩnh Hằng thất đoạn!”

Tô Vũ bình thản: “Nói miệng cũng vô dụng, ta cũng nói được, ta muốn làm Tiên vương, Thiên Cổ không cho, không thì ta đã dẫn dắt Tiên tộc trở thành đại tộc đệ nhất chư thiên rồi, Thiên Cổ không đáp ứng thì thôi, nếu đáp ứng, ta sẽ nói, nhà ngươi cút mẹ nó đi!”

“...”

An tĩnh!

Hàm Hương lộ chút sát khí, sau đó nhanh chóng áp xuống, khôi phục tươi cười: “Tô Vũ, ngươi là thiên kiêu, triều tịch lần này, ngươi hẳn là người xuất sắc nhất Nhân tộc, còn xuất sắc hơn Đại Tần vương...”

Tô Vũ gật đầu: “Không sai, cảm ơn khích lệ! Đại Tần vương không bằng ta, Đại Chu vương không bằng ta, Đại Hạ vương không bằng ta... đó là sự thật! Không tin thì ngươi hỏi Đại Hạ vương kia kìa, bọn họ có lợi hại bằng ta không? Có bản lĩnh bằng ta không?”

Nơi xa, khóe miệng Đại Hạ vương run rẩy, không thèm để ý.

Tô Vũ lại nhìn về phía Hàm Hương, cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu ngươi trẻ lại mấy vạn tuổi, biết đâu có thể làm cái loại vạn người kỵ giống như trong lần triều tịch thứ năm, thử dụ dỗ ta một chút, để xem ta có bị ngươi dụ dỗ hay không! Không phải tộc ta có thằng ngu bị ngươi thành công dụ dỗ sao? Ngươi thử xem nào, xem Tô Vũ ta có mắc câu hay không, Hàm Hương, ngươi lại đây để ta hôn ngươi cái nào, chúng ta là người một nhà, ta sẽ yêu thương ngươi, được không?”

“...”

Bốn phía, một vài đồ cổ biến sắc.

Tô Vũ... Thật sự to gan lớn mật!

Thật sự không hề cố kỵ!

Thật sự vô pháp vô thiên!

Cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm!

Phía sau hắn, sắc mặt đám trấn thủ khác thường, mà Tô Vũ lại nhẹ nhàng cười: “Tiết kiệm sức đi, ly gián, kích tướng, mỹ nhân kế, kế phản gián, châm ngòi, câu dẫn, uy hiếp, đe dọa... vô dụng thôi. Ta còn trẻ, ta không có kiến thức, nhưng sư phụ ta đã từng dạy ta, những kẻ nhiều lời thì chính là không phải người tốt, vừa nhìn liền biết là âm hiểm... Loại người này cứ trực tiếp dùng nắm tay nói chuyện! Xin lỗi, ta cũng là loại người nói nhiều, từ nhỏ ta đã thích xem mặt đoán ý, thích dùng đầu óc đối phó kẻ địch, không thích dùng võ lực. Các ngươi chơi thủ đoạn với ta, ta nói lại được thì nói, không được thì ta động thủ, phương pháp này thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người càng khác thường!

Lời này xem như nói hết luôn rồi.

Chẳng còn gì để nói nữa!

Hàm Hương thở dài: “Tô Vũ, Nhân tộc thất bại chín lần, ngươi cảm thấy còn có lần thứ 10 sao?”

Giờ khắc này, bốn phía, các cường giả khí tức tăng mạnh.

Tô Vũ nhìn thoáng qua, rất nhiều vô địch, không chỉ đại tộc, một vài vô địch tiểu tộc cũng ở đây, không biết là bị hiếp bức ép tới, hay là chủ động tham gia.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy Huyền Khải vương!

Hắn ngạc nhiên!

Chủng tộc này chỉ có một tôn vương, vậy mà cũng dám tới.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, Tô Vũ ta có thù tất báo, giết người không chùn tay, hôm nay giết mấy tôn vô địch, lão không sợ mới là lạ.

Nếu sợ, không trốn được, vậy liều chết giết Tô Vũ mới là phương án giải quyết.

Lão cũng quả quyết đấy!

Không tiếp tục tránh né!

Giờ phút này, cái eo còng của Hàm Hương dần dần thẳng lại, ả nhìn đám người Thiên Diệt, nhẹ giọng nói: “Chư vị trấn thủ, thật sự không muốn thoái nhượng một bước ư? Đối đầu với vạn tộc, chín lần triều tịch trước, chư vị còn nhìn không thấu sao?”

Trong mắt Thiên Diệt bùng nổ hung quang, lạnh lùng nói: “Hàm Hương, ngươi muốn thử ăn gậy của ta à?”

“...”

Tô Vũ liếc mắt nhìn Thiên Diệt, thấy hắn tràn đầy hung quang, thôi, lúc này không nên nghĩ nhiều.

Hàm Hương cười nói: “Thiên Diệt tiền bối vô cùng cường hãn, Hàm Hương vô phúc tiêu thụ, không bằng mời Đa Bảo tướng quân luận bàn với Thiên Diệt tiền bối một phen?”

Trong hư không, Đa Bảo tướng quân phú quý bức người, vẻ mặt phúc hậu, y khẽ cười một tiếng, rồi thở dài: “Ta và Thiên Diệt huynh nhận thức nhiều năm, Hàm Hương, ngươi nói vậy... khiến ta rất khó xử!”

Hàm Hương cung kính nói: “Tướng quân, Hoàng có nói, bắt lấy Thiên Diệt, nguyện cho tướng quân mượn Tiên Hoàng bia quan sát một triều tịch!”

Đa Bảo trầm mặc một lát, nhìn về phía Thiên Diệt, y ra khỏi Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, khẽ thở dài: “Thiên Diệt huynh, ta dùng nhiều bảo vật để chứng đạo, cũng vì vậy mà không thể Hợp Đạo, có lẽ Tiên Hoàng bia có thể giúp ta bước vào Hợp Đạo, từ thượng cổ tới nay, ta... Chờ không kịp.”

Sắc mặt Thiên Diệt trịnh trọng!

Đây là một vị tướng quân phong hào thời đại thượng cổ, năm đó chỉ còn thiếu một chút là bước vào Hợp Đạo, mười vạn năm, y vẫn thế!

Năm đó, thực lực bọn họ không chênh lệch nhiều.

Mà nay, hắn trấn thủ mười vạn năm, đối phương bị Hà Đồ đả thương từ triều tịch đầu tiên, phải tu dưỡng vô số năm, giờ phút này, lực lượng hai người ngang nhau, rất khó nói ai thắng ai thua.

Thiên Diệt hít sâu một hơi, không hung lệ như trước, hắn truyền âm cho Tô Vũ: “Cẩn thận, Đa Bảo rất khó đối phó! Ta sẽ cố gắng đánh bại y, không được thì cũng cố gắng giữ chân y!”

Kiêu ngạo như Thiên Diệt mà lại nói vậy thì hiển nhiên đối phương thật sự thật không dễ đối phó.

Tô Vũ không thèm để ý, cười chắp tay nói: “Chúc đại nhân kỳ khai đắc thắng, giết không được thì cũng không cần sốt ruột, Đa Bảo tướng quân nhiều bảo vật... Ta thích nhân vật như vậy! Nếu lần này đại nhân không giết được y, nếu ta không chết, chỉ bằng hành động nhúng tay vào việc của Tô Vũ ta ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ thanh toán y!”

Nơi xa, sắc mặt Đa Bảo khẽ biến.

Tuyệt thế thiên kiêu như Tô Vũ mà nói vậy thì chắc chắn sẽ làm được.

Nếu hắn không chết, có đủ thực lực, chắc chắn sẽ thanh toán việc này!

Không ai coi lời này là lời vui đùa!

----

Oaaaaa, vào rồi mọi người ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Bình Luận (0)
Comment