Đa Bảo tướng quân lộ vẻ sầu khổ, thở dài: “Nhân tộc... vẫn bá đạo như vậy! Nhưng, mỗi người một mệnh, thôi thôi, nếu thật sự không giết được ngươi, ta chờ chết là được!”
Tô Vũ cười nói: “Tướng quân khách khí, lúc này vẫn còn sớm mà!”
Đa Bảo càng thêm sầu khổ!
Y nhìn về phía Tiên tộc, thở dài: “Thêm một triều tịch đi, nếu không ta không làm! Thiên Diệt giá trị một cái, Tô Vũ giá trị một cái!”
Hàm Hương nhíu mày, sau đó gật đầu nói: “Có thể!”
“Thiên Diệt huynh, đi thôi!”
Đa Bảo thở dài, tùy tay vung lên, hư không xé rách, bên ngoài là hư không hắc ám vô tận, cũng chính là nơi thích hợp cho bọn họ tranh đấu.
Ánh mắt Thiên Diệt biến ảo, Tô Vũ cười nói: “Đại nhân mang đại bổng của ngài đi cùng đi, không cần giết y, nhưng đại nhân hãy cho y biết cái gì gọi là đau khổ!”
Ánh mắt Thiên Diệt khẽ động, nhìn về phía Tô Vũ.
Hắn không nhiều lời, tay phất một cái, cổ thành vừa trở về lại hóa thành đại bổng rơi vào trong tay, nơi xa, Đa Bảo lại thở dài, thật khó chơi!
Thiên Diệt có binh khí sẽ mạnh hơn ba phần!
Thiên Diệt cười lạnh: “Đa Bảo, hôm nay lão tử sẽ đánh đến khi ngươi gọi gia gia, không gọi gia gia, không ngừng chiến!”
Oanh!
Hư không xé rách, Thiên Diệt biến mất tại chỗ, hắn đã bước vào vô tận hư không, tay cầm gậy, hư không còn chưa đóng lại, một tiếng vang kinh thiên vang vọng thiên địa, một gậy nện xuống, đánh cho vô tận hư không đều bạo động!
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt này chỉ nghe được tiếng gầm rú vô tận, hư ảnh Thiên Diệt bao trùm thiên địa, cường hãn vô biên, vừa ra tay đã điên cuồng tấn công!
Đa Bảo cũng không hổ là tướng quân phong hào thượng cổ, vô số bảo vật huyền phù trên không trung, không ngừng tấn công Thiên Diệt...
Hai bên lập tức giao chiến, nhưng Thiên Diệt quá hung tàn, hắn nhẫn nhịn mười vạn năm, lần này ra tay tàn bạo vô biên, trong chớp mắt, hắn bạo rống một tiếng, một gậy đập nứt kim thân của Đa Bảo!
Sau đó kim thân nhanh chóng khôi phục bình thường, vạn giới nghe thấy tiếng mắng của Đa Bảo: “Má nó, Thiên Cổ, ba triều tịch, nếu không bổn tọa lập tức bỏ gánh!”
“Được!”
Thanh âm Thiên Cổ xa xa vang lên.
Lão đã đáp ứng!
Bởi vì Thiên Diệt thật sự không dễ chọc!
Ngay sau đó, Tinh Hồng cùng Vân Tiêu hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ khẽ gật đầu, hai người nhìn về phía Hàm Hương, Vân Tiêu cười lạnh một tiếng: “Đồ đĩ lẳng lơ, đến chơi với cô nãi nãi nào!”
“...”
Tô Vũ giơ ngón tay cái, Vân Tiêu đại nương uy vũ!
Sắc mặt Hàm Hương khẽ biến, lạnh lùng nhìn nàng, sau đó xé rách hư không, bước vào, chờ nàng và Tinh Hồng tiến vào.
Hai người không chậm trễ, lập tức bước vào hư không, biến mất tại chỗ.
Bốn phía, đám đồ cổ đi ra, hai bên cực kỳ ăn ý, các trấn thủ vô địch thượng cổ đều bước vào hư không, rời khỏi vị trí bên cạnh Tô Vũ.
Dần dần, người càng ngày càng ít.
Đến cuối cùng, bên cạnh Tô Vũ chỉ còn lại ba trấn thủ.
Quanh đó vẫn còn mười mấy vị vô địch.
Ba vị trấn thủ không định rời đi.
Tô Vũ mới là mấu chốt!
Không có Tô Vũ, bọn họ không thể ra khỏi thành.
Giờ phút này, dù bị đám vô địch vây quanh, bọn họ cũng không rời đi.
. . .
Bên phía Nhân tộc, Đại Tần vương nhìn bốn phía, lúc này, Nhân tộc bị không ít vô địch quay bao vây, có cả Đạo vương bị đánh bạo hai thân, Bạch Phát Thần vương của Thần tộc, Ma Qua Ma vương của Ma tộc.
Bọn họ đều là cường giả!
Có chừng 15 vị vô địch ở đây.
Vì giết Tô Vũ, lần này vạn tộc hưng sư động chúng, đám người Thiên Diệt mang đi 17 – 18 cường giả đồ cổ, còn gần 30 vị vô địch, bên kia có đến 50 vị cường giả đỉnh cấp.
Nơi đây còn mười mấy vị, bên phía Tô Vũ cũng có hơn mười vị.
Để giết Tô Vũ, hơn 80 vị vô địch đến đây!
Thoạt nhìn có vẻ không nhiều bằng lần trước, nhưng chất lượng lại đều là đỉnh cấp, rất nhiều Vĩnh Hằng thất đoạn trở lên.
Bạch Phát Thần vương nhìn về phía Đại Hạ vương, trầm giọng nói: “Chư vị nghĩ cho kĩ! Hiện tại Nhân tộc còn tồn tại không có nghĩa là Nhân tộc rất mạnh, mà là các tộc còn chưa tìm được cơ hội liên hợp... Tô Vũ mà không chết, cơ hội diệt Nhân tộc sẽ đến!”
Đại Hạ vương nhìn gã, bình tĩnh nói: “Mất một thế thân, ngươi cảm thấy mình có tư cách càn rỡ trước mặt chúng ta ư?”
“Có thể thử xem!”
Đúng lúc này, một cường giả cổ xưa từ phía sau hã đi ra, đó là một lão Thần vương có mái tóc còn trắng hơn gã, kẻ đó đạp không bước đến, nhìn về phía Đại Hạ vương: “Các ngươi muốn ra tay sao?”
Đại Hạ vương biến sắc: “Lục Dực!”
Vương của Lục Dực Thần tộc!
Vương tối cao!
Tồn tại có thể so với Huyết Hỏa, còn cổ xưa hơn Huyết Hỏa.
Lục Dực Thần vương nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: “Lui về Đông Liệt Cốc, mọi chuyện tường an, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Trong đám người, Đại Tần vương nhìn Tô Vũ vẫn thản nhiên bình tĩnh nơi xa, ông hít sâu một hơi.
Đi?
Chạy đi đâu!
Lúc này đi rồi, mười mấy vị vô địch ở đây sẽ đi giết Tô Vũ, Tô Vũ không còn ai có thể ngăn cản Lục Dực Thần vương!
Tuyệt sát chi cảnh!
Vạn tộc điên rồi, bọn họ muốn một lưới bắt hết trấn thủ sao?
Đến hôm nay Đại Tần vương mới phát hiện, không ngờ vạn tộc lại còn nhiều Vĩnh Hằng cao đoạn như vậy, có vẻ trước kia chưa từng dốc toàn lực.
Không thể lui bước!
Ông quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Nhân cảnh, lại nhìn mấy vị huynh đệ, ông mỉm cười, nụ cười không hề cứng đờ: “Chiến thêm một lần chứ?”
“Ừ!”
“Nghe ngươi!”
“Quy củ cũ, trên chiến trường, ngươi định đoạt!”
“...”
Mấy vị vô địch đáp lại.
Đại Tần vương tươi cười xán lạn, ngay sau đó, nụ cười biến mất, hóa thành lạnh lùng.
“Giết!”
Một tiếng hét to vang vọng thiên địa!
Một thanh trường đao lướt qua hư không, phụt một tiếng, một đao chém xuống, một đao này vô cùng cường hãn, thậm chí không hề kém hơn khi chiến lực ông còn ở đỉnh cao lúc trước.
Phụt!
Mọi người tưởng rằng ông là Đại Minh vương, kết quả lại nghênh đón một đao còn mạnh hơn Đại Hạ vương, chỉ thấy đám vô địch sắp bị trúng đao, một vô địch né tránh không kịp, phụt một tiếng, tam thân bị chém một thân!
Đại chiến bùng nổ!
“Giết!”
Đám người Đại Hạ vương đồng loạt ra tay, trời sụp đất nứt, hư không rách nát, một đám người đánh vào vô tận hư không!
Hôm nay, hãy giết thống khoái đi!