Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2304 - Chương 2304: Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2304: Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
 

“Thật là hết nói nổi!”

Tô Vũ thở dài, làm gì đấy, ta đang chờ bọn họ tới để mở ra thông đạo Tử Linh đây!

Đại Tần vương, các ngươi làm ta thật khó xử!

Giờ còn cần mở thông đạo Tử Linh ra sao?

Mở ra, thứ này chỉ có thể thành công bẫy giết một lần, hiện giờ chỉ còn mười mấy vị vô địch, phía mình còn ba vị trấn thủ, thực lực đều mạnh hơn bọn họ, chính mình cũng không yếu... Chưa chắc đã cần mở ra!

Thật rối rắm!

“Trường Bình đại nhân... Chúng ta chơi với bọn họ thôi nhỉ?”

Tô Vũ mỉm cười, mấy vị trấn thủ cũng cười, khẽ gật đầu, vậy chơi cùng bọn họ đi!

Oanh!

Ba vị vô địch lao đi, bao vây Tô Vũ, xen giữa thời không trường hà của các vô địch khác, trong chớp mắt đã ra tay khiến Tinh Thần Hải dậy sóng lớn, sóng biển ngập trời!

Tô Vũ đứng ở giữa, hắn không chủ động ra tay, tốc độ của hắn không đủ, hắn đang đợi người tới giết hắn!

Sẽ có người tới giết hắn!

Hắn mới là vai chính!

Quả nhiên, sau đó mau chóng có thời không trường hà lan tràn đến, ánh mắt Tô Vũ lạnh lùng, hắn đánh ra một quyền kinh thiên động địa, ầm một tiếng, trường hà rung động, một vô địch nhanh chóng lùi lại, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ!

. . .

“Mạnh quá!”

Vô địch kia kêu lên một tiếng, tuy rằng Tô Vũ đã giết Hằng vương, nhưng yếu tố quyết định là nhờ đánh lén, hiện giờ, Tô Vũ lại chính diện giao chiến với gã.

Có vô địch quát: “Hắn chỉ có sức mạnh, cẩn thận năng lực không gian của hắn, giết quá khứ tương lai của hắn!”

Nghe vậy, vô địch tập sát Tô Vũ đã biết cách ứng đối.

Tô Vũ hoa mắt một cái, một thời không trường hà chảy đến, vây quanh hắn, trong nháy mắt, Tô Vũ hoa mắt, dường như về tới khoảng khắc vừa qua.

Vị này còn khó giải quyết hơn Huyết Hỏa!

Khi đó Huyết Hỏa bị trọng thương, lực lượng thời gian không quá mạnh.

Nhưng Tô Vũ cũng biết cách ứng đối như thế nào.

Đối phương muốn giết quá khứ vừa qua của hắn, dù bị giết thì Tô Vũ cũng không dễ chết, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị thương.

Tô Vũ khẽ quát một tiếng, thúc giục thần văn chữ “Chậm”, ầm, trên thần văn chữ “Chậm” hình như xuất hiện vết rách, nhưng thời không trường hà của đối phương cũng hơi ngừng lại!

Vốn công kích không ở cùng một chiều không gian, nhưng lúc này lại xuất hiện ở cùng chiều không gian!

Tô Vũ đánh ra một quyền, cường giả vô địch kia khẽ biến sắc, nhanh chóng khống chế trường hà thoát đi.

Tô Vũ đánh trượt!

Chân lại ra cước, thời gian chấn động, trường hà đình trệ, cắt đứt trường hà!

Công pháp Thời Gian được Tô Vũ phát huy tới cực hạn, khi chân đá ra, thời gian như ngừng lại, ở một không gian khác, Diệt Tằm vương đang giao chiến trong lòng khẽ động, lập tức nhìn về phía bên này, ánh mắt khẽ biến.

“Tiểu tử giỏi lắm!”

Vậy mà dùng 1 cước cậy mạnh phá thời gian, lấy lực phá đạo chân chính, điều này gần như không có khả năng xảy ra, chỉ mình Tô Vũ sở hữu lực lượng cường hãn vô biên nhưng không nắm giữ nhiều pháp tắc lắm mới có thể làm ra loại sự tình này!

Oanh!

Một tiếng vang lớn truyền ra, trong hư không, một cước của Tô Vũ đá trúng thời không trường hà, trường hà rung động, ầm một tiếng nổ tung, nứt ra!

Cường giả vô địch kia lại lùi lại, máu tràn lên miệng.

Gã hoảng sợ!

Gã là Vĩnh Hằng ngũ đoạn, nhưng sức mạnh không bằng Tô Vũ, sau vài lần vận dụng pháp tắc đều bị Tô Vũ đánh gãy, giờ phút này gã đang chịu chút phản phệ.

“Tô Vũ, ngươi quả nhiên rất yêu nghiệt!”

Tô Vũ nhìn gã, không đuổi giết, hắn khó có thể giết chết được đối phương, huống chi hắn cũng không muốn rời đi, hắn đã định vị được khu vực của Tinh Nguyệt, ở ngay chỗ này, hắn sẽ không rời khỏi khu vực này.

Mở thông đạo Tử Linh ở đây, có lẽ phía dưới có mấy chục Tử Linh đang tụ họp!

Tô Vũ nghĩ, nhất định sẽ có người rất vừa lòng!

Sắc mặt Tô Vũ vững vàng, không cao ngạo không nóng nảy, hắn nhìn về phía đối phương, bình tĩnh nói: “Còn thủ đoạn gì thì ra hết đi, hiện tại chưa đủ đâu! Nghĩ là chỉ cần một tên cẢnh giới Vĩnh Hằng thì có thể giết ta à?”

Công bằng giao chiến ư?

Không!

Vạn tộc sẽ không làm vậy!

Nếu muốn giết, nếu đã bỏ vốn gốc, vẫn còn vô địch, vậy sao phải đấu công bằng với Tô Vũ?

Quả nhiên, trong hư không xuất hiện thêm ba cường giả vô địch, giờ phút này, các cường giả khác bên cạnh Tô Vũ đều bị dây dưa.

Lúc này, ba cường giả vô địch đánh về phía Tô Vũ, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng.

Tô Vũ!

Tu đạo không lâu nhưng nay đã có thể chiến vô địch, vô số năm qua, Nhân tộc chưa từng xuất hiện yêu nghiệt như vậy!

Dù là Nhân vương của lần triều tịch chi biến trước, khi kẻ đó bằng tuổi Tô Vũ thì cũng không đáng sợ như thế!

Người này phải chết!

Ba vô địch đến hội hợp với đối thủ hiện giờ của Tô Vũ, bốn cường giả không nói lời nào, bốn thời không trường hà lan đến, oanh!

Tiếng vang lớn lại vang lên!

Tô Vũ ra quyền, không ngừng ra quyền!

Cường hãn vô biên!

Giờ phút này, trên trán hắn, Thiên Môn mơ hồ mở ra, hắn muốn bùng nổ, muốn giết người!

Khai Thiên Môn giết vô địch!

. . .

Trong Liệp Thiên các.

Mấy tôn vô địch vẫn chưa ra tay.

Lúc này tụ một chỗ.

Bộ trưởng bốn bộ Thiên Địa Huyền Hoàng, hai các chủ Đông Tây các, hai lâu chủ Nam Bắc lâu, chấp pháp đại trưởng lão... Bộ trưởng Thiên bộ không ở đây, bộ trưởng Hoàng bộ là Chu Thiên Phương, đến nay vẫn không tuyển ra bộ trưởng mới.

9 vị vô địch, tính cả Giám Thiên Hầu thì hiện nay ở đây có 7 vị.

Đây cũng là một thế lực lớn cường hãn!

Đặc biệt là Giám Thiên Hầu, y là hầu gia thượng cổ, thực lực vô cùng cường hãn, cường giả Hợp Đạo chân chính, cường giả Hợp Đạo thượng cổ.

Giờ khắc này, mọi người đều nhìn về phía thư sinh, Liệp Thiên các sẽ lựa chọn thế nào?

Các tộc đều phái ra vô số cường giả, hiện tại vô địch tham chiến của hai bên đã vượt quá 100 người, vô số Vĩnh Hằng cao đoạn tham chiến, trận chiến này thật sự là quyết chiến sinh tử, mà không phải chỉ là ngăn cản như lần trước.

Đám trấn thủ đều cực kỳ điên cuồng, giết được liền giết, hoàn toàn không có ý định đến điểm thì ngừng.

Nếu tham dự cuộc chiến này, chỉ cần vô ý một chút thì kết cục chính là tử vong!

“Các chủ...”

Giám Thiên Hầu không hé răng, y nhìn Tô Vũ, khi y nhìn thấy Thiên Môn như ẩn như hiện giữa mày Tô Vũ... Ánh mắt y trở n cực kỳ phức tạp.

Thật giống!

Văn vương đại nhân... Ngài thật sự là Thời Gian sư sao?

Rốt cuộc Tô Vũ nhận truyền thừa Thời Gian sư nhất mạch, hay là đích truyền đa thần văn nhất mạch của ngài?

Dù là loại nào, Tô Vũ đều là Văn vương đích truyền.

Đích truyền chân chính!

Nếu là kế thừa cả hai thì càng đáng sợ.

Lẽ nào hắn sẽ là Văn vương tiếp theo?

Y yên lặng nhìn, không hề mở miệng.

Có vô địch không nhẫn nại được: “Các chủ, chúng ta có nhúng tay không?”

Giám Thiên Hầu nhìn một hồi, bình tĩnh nói: “Không vội, cứ quan chiến đi!”

Các ngươi cho rằng đây là kết thúc sao?

Không, đây chỉ là bắt đầu!

Quả nhiên, thời khắc này ý chí lực đột nhiên tràn ngập khắp nơi, dường như đạt thành hiệp nghị gì đó, bỗng nhiên, một đạo Minh Hà từ Minh giới chảy đến!

Một lát sau, một tồn tại tuyên cổ đi ra từ giữa Minh Hà.

Vị cường giả này đầu đội vương miện màu xám, ánh mắt nhìn về hướng đáy biển sâu, đó là vị trí lão Quy.

Ông ta đang đợi lão Quy ra tay.

Nhưng... Không có.

Trong Hồng Mông cổ thành, lão Quy dường như đang ngủ.

Căn bản không có ý định ra tay!

Đúng lúc này, gần Minh Hà xuất hiện dao động mỏng manh, ngay sau đó, một Phệ Thần thú tròn vo xuất hiện.

“Ồ, Minh tộc à, ngươi thối quá!”

Minh Hoàng đạm mạc nhìn về phía đầu tiểu thú kia, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn ngăn cản ta ư?”

“Không không... ta muốn ăn ngươi!”

Tiểu thú há to miệng, bỗng nhiên, giữa thiên địa xuất hiện 1 cái miệng khổng lồ lao đến cắn nuốt Minh Hà!

“Thối, nhưng yên tâm, để ta liếm mấy lần thì sẽ không thối nữa!”

“Bánh nhân đậu, Văn vương đã chết, ngươi vẫn nghĩ bây giờ là năm đó sao?”

Minh Hoàng hờ hững, Minh Hà vờn quanh, trong tay gã xuất hiện một thanh quyền trượng, quyền trượng đánh về phía bánh nhân đậu, lạnh nhạt nói: “Tộc ngươi nên diệt từ lâu rồi, ngươi cho rằng không ai làm gì được ngươi ư? Hiện giờ không phải thượng cổ nữa!”

“Ồ, nhận lầm rồi!”

Phệ Thần thú hô một tiếng, lúc này, phía sau Minh Hoàng, một cái miệng lớn hơn nữa hiện ra, nó mở miệng hô: “Bánh nhân đậu đây này, thối hoắc, nhận sai đi!”

Minh Hoàng hơi biến sắc, đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên, một thân ảnh cường hãn vô biên hiện lên, nhẹ giọng nói: “Bánh nhân đậu tiền bối, sao phải làm vậy?”

Bình Luận (0)
Comment