Ngay tại khi Tô Vũ cùng Trí vương đang chiến đấu.
Sinh linh giới.
Trên Chư Thiên chiến trường, sau khi nhóm Tô Vũ rời đi, không ít người nhìn về chốn không người bên kia, ai nấy đều rất ngạc nhiên và nghi hoặc, tình huống bây giờ là như thế nào?
Hình như những người kia đã tới Tử Linh giới vực!
Mà trong khi họ còn đang nghi ngờ, đột nhiên có một tiểu giới kịch liệt rung chuyển, không trung chẳng xuất hiện huyết vân cũng không có mưa máu, vì ngăn cách thời gian sinh tử nên nếu chết ở Tử Linh giới vực thì bên này sẽ không có phản ứng quá lớn.
Nhưng mà cường giả chứng đạo ở tiểu giới sẽ có chung nhịp thở với bản giới.
Hiện tại họ bị giết, mặc dù không xuất hiện cảnh tượng kì dị nhưng tiểu giới cũng sẽ kịch liệt chấn động.
Hỏa sơn bộc phát, đại địa rạn nứt, bầu trời phá mở, biên giới rung chuyển!
Kẻ ngu ngốc cũng đoán được rằng đây là dấu hiện chứng tỏ chúa tể của tiểu giới ấy đã ngã xuống!
Có người chấn động!
Chết rồi ư?
Bên này vừa chết một người, bên kia lại thấy thế giới rung chuyển, trong nháy mắt vô số người chết đi, dòng sông chảy ngược, sông núi nghiền nát, trời xanh vỡ ra!
Lại chết thêm một vị!
Không bao lâu sau, tình huống như vậy tiếp tục phát sinh!
Rất nhiều cường giả đang quan sát đều chấn động vô cùng!
Tử Linh giới vực quả nhiên nguy hiểm quá sức!
Bọn họ gặp phải cái gì?
Tử Linh quân chủ sao?
Nhưng Trí vương ở đó, vả lại còn có mười mấy vị cường giả vô địch hỗ trợ, dù tao ngộ hơn 10 vị Tử Linh quân chủ thì cũng không có vấn đề gì mới đúng?
Ngay tại khi những này người rung động, bỗng vang lên tiếng quát to vang vọng đất trời!
Một cột côn cực lớn ầm ầm rơi xuống!
Bịch, một tiếng nổ mạnh chấn động!
Kim thân bị đánh vỡ nát triệt để!
Một cái bóng mờ vội vã chạy trốn.
Mà Thiên Diệt cầm côn nhe răng trợn mắt, hung tàn vô cùng, nhanh chóng nâng côn truy kích, thô bạo vô biên, "Đa Bảo, quỳ xuống gọi gia gia, bằng không thì hôm nay đánh không chết ngươi, bản vương quyết không bỏ qua!"
Thiên Diệt thắng!
Giao chiến rất lâu, hắn thắng!
Hắn đánh bể thân thể Đa Bảo tướng quân!
Mà giờ khắc này, tiếng u oán của Đa Bảo truyền đến: "Quá mức rồi. . . Như vậy, ta dùng tiền mua tính mạng, đưa bảo vật chữ ‘Lục’ cho ngươi coi như tiền bán mạng, thế nào?"
Đa Bảo vừa trốn chạy, vừa hô hào.
Thiên Diệt căn bản không quan tâm cái này!
Hắn chỉ muốn đánh giết!
Bảo vật thì có ích gì đối với hắn đâu?
Hắn chỉ muốn đánh chết tôn tử Đa Bảo này, thật sự tưởng phong hào tướng quân thì ngon lắm à, Thiên Diệt ta chẳng muốn làm mà thôi, bằng không sẽ tới lượt Đa Bảo nhà ngươi sao?
Vào thời khắc này, xa xa, thanh âm lão Quy lay động mà đến: "Đa Bảo, giao chữ 'Lục' ra, Thiên Diệt có thể tha cho ngươi!"
"Lão đại!"
"Nghe lời!"
Thiên Diệt tuy rằng bất mãn, nhưng hắn cũng chỉ đành giận dữ hét: "Nhanh lấy ra, bằng không bản vương đánh chết ngươi!"
Xa xa, Đa Bảo nhanh chóng ném ra một kiện bảo vật!
Bên kia, ánh mắt Thiên Uyên Bán Hoàng khẽ nhúc nhích như muốn chém giết, đúng vào lúc này, một cột trúc lớn thông thiên đột nhiên đánh xuống phía ông ta!
Thực Thiết thú Hoàng cuối cùng cũng đã ăn xong, nó nhìn sang chỗ đối phương, nhe răng cười ngây ngô nói: "Làm gì vậy?”"
Oanh!
Thiên Uyên Bán Hoàng tránh đi, hư không bị một cây gậy trúc chém nát, sắc mặt Thiên Uyên Bán Hoàng cũng biến hóa.
Thực Thiết thú Hoàng ngu ngơ cười nói: "Đợi ở đây đi, đừng nhúc nhích, ngươi mà động là ta lại muốn đánh ngươi!"
Ở nơi xa hơn, khóe miệng Giám Thiên Hầu tràn máu, y cũng nhìn về phía bên kia, nhìn chữ "Lục" rồi ho nhẹ một tiếng, huyết dịch chảy xuống, "Ngươi muốn Thiên Diệt cầm cái này là vì đối phó ta ư?"
Lão Quy tỏ ra lạnh nhạt, "Không phải ý đó, có lẽ Tô Vũ sẽ cần, thử xem có thể sử dụng hay không thôi."
"Khụ khụ khụ. . ."
Giám Thiên Hầu cười khổ một tiếng, "Hồng Mông đạo huynh cũng coi như cam lòng dốc hết vốn liếng!"
Lão Quy không để ý tới y.
Mà xa xa, Thiên Diệt bắt được chữ ‘Lục’ đang không ngừng bạo động, nhanh chóng trấn áp nó xuống, dù sao đây chỉ là một chữ chứ không phải là toàn bộ Đồ Sách.
Thiên Diệt có chút hồ nghi mà thu nó vào.
Hắn cũng lười để ý tới Đa Bảo, nhanh chóng cầm gậy đánh tới hướng một nơi khác trong hư không!
Đa Bảo chết tiệt, lãng phí quá nhiều thời gian của lão tử!
Giờ khắc này, ở chỗ Tiên giới, sắc mặt Thiên Cổ khẽ thay đổi.
Xảy ra vấn đề rồi!
Đa Bảo thất bại, địa phương khác đã có Thiên Diệt tham chiến, thực lực Thiên Diệt cường đại vô cùng, một khi sinh ra phản ứng quét sạch thì toàn bộ chiến trường đều sẽ xuất hiện biến hóa, xuất hiện dấu hiệu tan tác!
Lạo nhìn qua Thần giới rồi nhìn về phía Ma Giới!
Trong mắt, ánh lửa dần dần hiện lên.
Lúc này đây, Tiên tộc đã bỏ ra vốn gốc luôn rồi, 6 lão ngoan đồng, 8 vị Vĩnh Hằng thất đoạn, ước chừng 14 vị Vĩnh Hằng cao đoạn, chiến lực như vậy đã vượt quá tưởng tượng!
Các tộc như Thần Ma không cử ra nhiều Vĩnh Hằng cao đoạn như Tiên tộc.
Chẳng những thế mà còn ít hơn rất nhiều.
Bằng không, 35 tôn tượng đá sẽ không cần nhiều người như vậy đi vây giết.
Đa Bảo, cũng là do Tiên tộc mời tham chiến đấy!
Hiện tại Thiên Diệt giải phóng, muốn đối phó Thiên Diệt còn phải xuất động ít nhất một đến hai vị Vĩnh Hằng cửu đoạn!
Tiên tộc chẳng lẽ muốn dốc toàn bộ nhân lực ra hay sao?
Còn nữa, Tử Linh giới vực hẳn là đã xảy ra vấn đề, Trí vương hẳn cũng gặp phiền toái. . .
Ánh mắt Thiên Cổ không ngừng biến hóa!
Mà giờ khắc này, lão đột nhiên nhìn về phía Nhân cảnh, ở nơi đó Đại Chu vương giống như đang xuyên qua hư không nhìn về phía lão, rồi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngươi muốn ra ngoài sao?
Ngươi đi ra. . . Ta liền dẫn người giết qua đó!
Ánh mắt Thiên Cổ biến ảo chập chờn!
Thần tộc xuất lực kỳ thật không ít, ngược lại Ma tộc không xuất lực quá nhiều, Ma Hoàng cũng không thấy ra tay, chỉ luôn co đầu rút cổ.
"Ma tộc. . ."
Ánh mắt Thiên Cổ lạnh lùng nghiêm nghị, đến hiện tại, Ma tộc cũng không muốn ra tay sao?
Hít sâu một hơi, Thiên Cổ trầm giọng nói: "Phong, Hỏa, Lôi, kính xin ba vị sống lại một lát!"
Trong Hóa Tiên Trì, ba tôn tồn tại cổ xưa dần dần bắt đầu sống lại.
Một lát sau, ba vị cường giả khí tức có chút mục nát bay tới chỗ Thiên Cổ.
Sắc mặt Thiên Cổ cự kỳ khó coi, cho mấy người nọ xem một chút hình ảnh, trầm giọng nói: "Đi ngăn trở Thiên Diệt. . ."
Trong đó một vị tồn tại cổ xưa yếu ớt nói: "Ngô Hoàng. . . trạng thái chúng ta cũng không quá tốt, một khi đánh mãi không xong. . . Có thể chúng ta sẽ vẫn lạc. . . ta không sợ chết, chỉ là. . . cần phải quyết chiến sao?"
Thiên Diệt, bọn họ biết rõ.
Không phải là kẻ dễ trêu!
Ba tôn cường giả này đều là Vĩnh Hằng cửu đoạn nhưng không phải chưa từng bị trọng thương, biển ý chí sắp mục nát luôn rồi!
Thân thể có cường đại cũng vô dụng.
Thời gian vô cùng xa xưa, trừ phi biển ý chí cường đại, bằng không, sớm muộn cũng sẽ mục nát vẫn lạc!
Thiên Diệt rất mạnh, một khi đánh mãi không xong, có thể bọn họ đều phải chết.
Sắc mặt Thiên Cổ cũng ngưng trọng, càng nghĩ lão lại càng thấy phẫn nộ, "Thần Ma không muốn xuất động quá nhiều cường giả, bọn ngu xuẩn đó có tính toán riêng. . ."
Kỳ thật còn có một nguyên do, Thần Ma muốn làm tiêu hao lực lượng của Tiên tộc!
Tiên tộc đã nhiều năm không tham chiến rồi!
Thần Ma Nhân chinh chiến nhiều năm, chết không ít vô địch, duy chỉ có Tiên tộc những năm này luôn luôn không tham chiến, vô địch sống sót rất nhiều. Hiện tại Tiên tộc xuất thủ tối đa, Thần Ma chắc chắc Tiên tộc nhất định sẽ không ngừng cho thêm người đi ra!
Không cử người đi, thì những trả giá ở giai đoạn trước đều sẽ công cốc!
Cùng với Nhân tộc, các tộc cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tiên tộc còn bao nhiêu nội tình!
Mà Thiên Cổ bây giờ lại cảm giác đâm lao phải theo lao rồi!
Tiên tộc trả giá nhiều lắm.
Chết đi cũng quá nhiều!
Trận chiến này nếu vẫn không thể nắm bắt, kết tử thù cùng Cổ Thành, cùng Nhân tộc, có lẽ so với Thần Ma còn phiền toái hơn nhiều!
"Đi đi!"
Ba tôn cổ xưa không nói gì thêm nữa, dồn dập bay ra khỏi Tiên giới, đi nghênh chiến Thiên Diệt!
Bọn họ ngủ say quá lâu, hiện tại, khí tức không quá ổn định.
Mà nơi xa Thiên Diệt vừa muốn gia nhập một vòng chiến, đột nhiên cảm nhận được ba hơi thở truyền lay động mà đến!
Ánh mắt hắn khẽ biến, hửm?
Lại là Tiên tộc!
Tiên tộc đúng là nhiều cường giả thật!
Thiên Diệt nhe răng, tốt, không đánh phục các ngươi, các ngươi cho là Thiên Diệt này dễ trêu ư!
"Tôn tử, xem gậy của ta đây!"