Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2329 - Chương 2329: Chúng Sinh Đều Nằm Trong Tay Ta

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2329: Chúng Sinh Đều Nằm Trong Tay Ta
 

"Không, Tiên Hoàng đại nhân, Thần Hoàng đại nhân. . . Van cầu các ngài, chúng ta là chủng tộc phụ thuộc của các ngài. . ."

Vô địch bị diệt tam thân kia vẫn không ngừng cầu khẩn.

Nhưng mà giờ khắc này, không một ai lên tiếng.

Thiên Cổ biết rõ tiếp tục như vậy, các tiểu tộc đại khái sẽ không còn dám chinh chiến vì họ nữa, nhưng kẻ động thủ là Nhân tộc, tiểu tộc cũng không dám chinh chiến vì Nhân tộc, chỉ có thể nói lúc này đây là tình thế lưỡng bại câu thương!

Nếu thật sự muốn bọn hắn hạ sát thủ, bọn hắn cũng phải cố kỵ chút gì đó, nhưng bây giờ kẻ hạ thủ lại là Nhân tộc. . . vậy thì cứ tùy họ đi!

Mà giờ khắc này, Tô Vũ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ung dung, tươi cười nhìn quanh một vòng, sau đó hắn nhìn về phía gã vô địch kia rồi cười nói: "Ngươi trở về đi, trở về thế giới của các ngươi, ở bên trong bản giới nhiều ít gì còn có một chút sức phản kháng!"

Cường giả vô địch nọ nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt có huyết lệ chảy đầy, đây là một chủng tộc có bản thể không khác ếch xanh cho lắm, hiện tại, trong cổ họng gã không ngừng phát ra tiếng thở dốc, rất lâu sau, trong giọng nói mang theo bi ai cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Nếu ta tự bạo. . . Có thể giữ lời… không diệt tộc của ta được không?"

Tô Vũ thản nhiên đáp: "Tất nhiên!"

"Ta. . . Nếu ta nguyện ý thuần phục. . ."

"Không cần!" Tô Vũ thản nhiên ngắt lời: "Ta không cần cỏ mọc đầu tường, ngày hôm nay đứng về bên này, ngày mai lại xuôi theo bên khác khiến ta còn phải đề phòng, mệt mỏi lắm!"

"Tô Vũ. . . Ta sai rồi. . . Đáng ra ta không nên đối địch với ngươi. . ."

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn vang vọng tam giới!

Gã vô địch kia bị Tô Vũ dồn đến mức phải tự bạo!

Huyết vân hội tụ!

Vạn tộc im ắng!

Mà vị vô địch đào tẩu trước đó cũng hiện lên hư ảnh cực lớn, lơ lửng bên trên tiểu giới, đột nhiên gã cười thê thảm, "Thật ác độc, quá ác độc! Nhân Thần Tiên Ma. . . Quả nhiên, vạn giới, vạn tộc, cũng chỉ bao gồm các ngươi, chúng ta. . . chẳng là cái thá gì!"

Một tiếng cười thảm, gã nhìn về hướng Tô Vũ, thanh âm hùng vĩ nói: "Ta có thể đem một chút bảo vật, một chút đạo hạnh tặng cho hậu bối của ta không?"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Tùy ý, ta chỉ muốn nhìn ngươi chết, những thứ khác thì cứ tùy ý, trả thù ta cũng được! Ta ở nơi này, các ngươi cứ tùy thời đến báo thù!"

"Không dám. . ."

Hư ảnh to lớn kia cất tiếng cười lạnh lẽo, sau một khắc, khí tức trượt xuống, có thể là đang truyền công!

Không bao lâu sau, một tiếng nổ vang lên từ trong tiểu giới.

Huyết vân hội tụ!

Tiểu giới chấn động!

Vị vô địch cuối cùng tại thời khắc này vẫn lựa chọn tự bạo vì chủng tộc.

Hiện tại, khắp chư thiên vạn tộc, ngoại trừ mấy đại cường tộc thì các tộc có vô địch như Ngũ Hành tộc đều mang theo chút bi ai, bi ai hệt như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ!

Ở thời khắc sống còn, tiểu tộc chỉ còn lại thê lương!

Đại tộc có thể chịu nổi tổn thất, tiểu tộc thì không thể.

Vô địch chết đi, về sau, họ sẽ chỉ còn là thịt cá mặc người chém giết!

Tô Vũ lộ ra nụ cười, cười nói: "Mọi người đánh xong rồi ai về nhà nấy đi! Thiên Diệt đại nhân, đừng giải phong nữa, ba lão gia hỏa mà thôi, còn không đáng để ngài bỏ ra cái giá gì!"

Trong hư không, Thiên Diệt bày ra vẻ mặt không thú vị, "Không có ý nghĩa! Tiểu tử ngươi thật nhát gan, nên làm một vố lớn mới đúng!"

Tô Vũ cười nói: "Không vội, Chư Thiên hỗn loạn mới chỉ bắt đầu mà thôi! Ngày hôm nay không phải là đã thiếu đi 16 chủng tộc trong Bách Cường rồi sao? Ta nghĩ, rất nhanh sẽ ít đi vô số nữa!"

Tô Vũ cười ha ha, bây giờ, hắn hệt như là đệ nhất Ma đầu vạn giới!

Chỉ đôi câu vài lời mà 16 tộc đã bị diệt!

Dù còn có người còn sống, thế nhưng không có vô địch trấn giữ thì họ chỉ như một chiếc thuyền đơn độc, sóng hoa hơi đến liền có thể lật úp!

Tô Vũ phất ống tay áo, cười ha ha đạp không trở về cổ thành, hắn lơ lửng phía trên tòa thành cổ, chắp tay ôm quyền, cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay đa tạ chư vị tiền bối trợ trận! Tô Vũ không chết, tất có hậu báo!"

Mấy vị cường giả cười ha ha, cũng biến mất tức thì.

Thực Thiết thú Hoàng, lão Quy, bao gồm cả hai Phệ Thần cổ thú đều biến mất trong nháy mắt, không tiếp tục đánh nữa!

Át chủ bài của Tô Vũ quá cứng rắn!

Chưa thể thăm dò rõ ràng, chưa đến thời hạn nghìn năm thì vạn tộc đại khái sẽ không còn dám tuỳ tiện khai chiến nữa rồi!

Một người trấn vạn tộc!

Tuy rằng có rất nhiều nhân tố ở bên trong, nhưng mà cuối cùng Tô Vũ bức cho 16 tộc bị diệt, bức 2 vị vô địch tự bạo, vẫn khiến cho cường giả chư thiên vạn tộc sợ hãi vô cùng!

Ngoại trừ mấy đại cường tộc, giờ khắc này, những vô địch của các tiểu tộc khác không có một ai là không mang vẻ u sầu vạn phần.

Tiểu tộc, dù là chủng tộc đứng trên Bách Cường thì ở trong mắt đại tộc cũng chỉ là quân cờ tùy ý vứt bỏ mà thôi!

Mà cùng lúc đó, trên không cổ thành, tay Tô Vũ đang run run!

Hắn có chút run rẩy!

Làm ta sợ muốn chết!

Nếu mà tiếp tục đánh nữa thì hắn đâu có át chủ bài gì, nếu họ lại phái tới một vị Hợp Đạo đuổi giết hắn đến Tử Linh giới vực. . . Người nào chống đỡ được a?

Về phần lão Chu, Tô Vũ cảm thấy, tỉ lệ lớn là lão sẽ không ra được!

Lão mà ra ngoài đơn giản như vậy thì Tinh Vũ phủ đệ đã sớm bị phế đi!

"Làm ta sợ muốn chết!"

Tô Vũ thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn vẫn bảo trì tư thái bình tĩnh ung dung, một bộ chúng sinh đều nằm trong khống chế của ta!

----

Ui, tạm hết cảnh đại chiến nha :))) Cơ mà mấy chương sau vẫn còn gay cấn nhắm, hẹn cả nhà vào ngày tiếp theo nhó :3 Ngủ ngonnnnnn

Bình Luận (0)
Comment