Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2330 - Chương 2330: Ai Mới Là Kẻ Phản Diện?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2330: Ai Mới Là Kẻ Phản Diện?
 

Tay run thì run, nhưng khí thế tuyệt đối không thể đánh mất!

Ta có lực lượng rất mạnh, lực lượng lớn đến mức không sợ cả Hợp Đạo!

Cho nên ta không thể bày ra vẻ sợ hãi được.

Lúc bấy giờ, đám tượng đá cũng lần lượt trở về, đánh xong một trận khiến tâm tình ai nấy đều rất vui vẻ, tuy rằng không giết người thế nhưng tam thân bị họ đánh bạo không chỉ một hai kẻ.

Thực ra trước đó tượng đá vẫn còn có chút cố kỵ.

Không phải là không thể giết, mà là không cần thiết, giết người dễ dàng gây ra phiền toái lớn, đánh bại tam thân là đủ rồi!

Cũng chính vì vậy nên cả 35 tượng đá cùng xuất động nhưng lại không có ai chết dưới tay bọn họ, bất quá đối với các tộc mà nói thì đều muốn khóc thét, lần này tối thiểu nhiều thêm 20 - 30 vị chỉ còn duy nhất một thế thân.

Tinh Hồng trở về.

Y vừa tới thì Thiên Diệt đã phá không lao đến, nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn sang cổng Bạch Ngọc, cười ha hả nói: "Ở trong đó thật sự có lão quái vật sao?"

Tô Vũ không đáp thẳng: "Không phải Thiên Diệt đại nhân đã đoán được rồi à?"

"Ta chỉ tùy tiện nói như vậy thôi!"

Thiên Diệt đắc ý: "Võ Hoàng đã là chuyện cực kỳ lâu về trước, chỉ còn có chút tin đồn lưu lại, ngay cả trấn thủ bọn ta cũng không quá rõ ràng tình huống, tùy tiện nói mà thôi, cũng không thể nói ngay cả ta cũng không đoán được đúng không? Ta thấy các lão đại đều đoán được rồi, cho nên ta phải giành nói ra trước chứ!"

Tô Vũ im lặng, tượng đá cũng thích tỏ-vẻ-biết-tuốt trước mặt người ngoài như vậy sao?

Thiên Diệt tới, không bao lâu sau Vân Tiêu cũng tới đây, còn chưa ngồi xuống mà nàng đã bày ra vẻ mặt xúi quẩy: "Tiện nhân Hàm Hương, thực lực vẫn còn khá lắm. . ."

Tô Vũ không khỏi phì cười, âm thầm cảm thán may mà là người của mình, bằng không thì nàng hẳn sẽ là nhân vật phản diện!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, hình như chúng ta đều là nhân vật phản diện hết nhỉ?

Nhìn xem, hết mắng người rồi lại bức người đến chết rồi kia kìa.

Bức tử vô địch thủ hộ chủng tộc, mắng Hàm Hương, cướp bảo vật của Đa Bảo, cấu kết với Tử Linh, phóng thích cường giả bị Võ vương trấn áp, đối kháng lại quy tắc. . .

Từ góc độ nào suy xét thì chúng ta đều có hành vi của nhân vật phản diện!

Tô Vũ sờ sờ cằm, sau nửa ngày mới hơi tỉnh táo lại, xem ra ta mới là đại ma đầu, chuyên kích động một đội quân làm phản?

Còn đám vạn tộc kia lại là danh môn chính phái?

Suy nghĩ tiếp thì bọn chúng cũng là vì phản kháng chính sách tàn bạo của Nhân tộc nên mới muốn tiêu diệt Nhân tộc. . . Hầy, hóa ra trùm cuối lại chính là Nhân tộc luôn to miệng kêu gào mình yếu đuối.

Thật đáng sợ!

"Nghĩ gì thế?"

Vân Tiêu tò mò hỏi Tô Vũ, nàng cảm giác ánh mắt Tô Vũ nhìn mình có vẻ không thích hợp.

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, cười đáp: "Không có gì, nương nương quả nhiên khí phách! Ngài yên tâm, ta có thể giết chết Trí vương thì sớm muộn gì cũng giết chết ả Hàm Hương tiện nhân kia!"

Vân Tiêu vui vẻ ra mặt!

Vậy mới đúng!

Tô Vũ thở hắt ra một hơi, khẽ nói: "Lần này đa tạ chư vị trấn thủ đại nhân xuất thủ tương trợ, Tô Vũ vô cùng cảm kích, cũng không có gì nhiều để báo đáp chư vị. Trong vòng ba tháng kế tiếp, mỗi vị trấn thủ có thể ra ngoài chơi ba ngày ba đêm! Tử khí thông đạo thì các ngài không cần để ý, ta có thể chống đỡ, có điều mỗi lần đừng đi quá nhiều vị là được!"

"Ha ha ha, tốt, Tô Vũ, chúng ta chỉ chờ cái này!"

"Ba ngày hơi ngắn một chút, thôi được rồi, miễn cưỡng cũng được!"

"Khá lắm!"

"Cũng không tệ, ba ngày đi đâu chơi đây?"

"Thần Ma Tiên các giới không đáng đi, hay là đi tiểu giới vui đùa một chút, bằng không thì tới Nhân cảnh tham quan xem?"

". . ."

Ban nãy chiến đấu dữ dội là thế, nhưng thoáng cái bây giờ một đám trấn thủ lại hệt như biến thành đám củ cải.

Củ cải A hào hứng bán tán xem sắp tới nên đi đâu chơi, củ cải B thì to mồm gào lên muốn ai đi với ai, củ cải C thì chỉ quan tâm xem ta có thể đi những ngày nào.

Ba ngày không tính là quá dài, nhưng mà đối với những kẻ đã bị “giam cầm” hơn mười vạn năm nay thì có thể có ba ngày để đi hóng gió đã là chuyện rất tốt rồi!

Về phần vừa nãy đã chết nhiều người như vậy, bọn họ đương nhiên không thèm để ý!

Chết thì chết thôi!

Nhiều năm trôi qua, các vị trấn thủ đã trải qua chín lần triều tịch chi biến, chứng kiến cảnh tượng tử vong vô số, trước mỗi một lần triều tịch chi biến chấm dứt, có lần nào mà không phải là đại chiến không ngừng, vô địch vẫn lạc như mưa, chờ đợi lần triều tịch chi biến kế tiếp lại mở ra.

Thế nên lần này tuy chết cũng nhiều, nhưng thật sự chẳng là gì trong mắt bọn họ.

Cả đám tượng đá vui vẻ trò chuyện, xa xa, vô địch các tộc đã lần lượt giải tán, ai về tộc nấy.

Lúc này, Đại Tần vương mang theo mấy vị vô địch bay về hướng Tinh Hồng cổ thành.

Bọn họ không vào trong mà chỉ đứng lơ lửng trên không trung bên ngoài cổ thành, Đại Tần vương cất cao giọng hỏi: "Ngươi có muốn về Nhân cảnh không?"

Tô Vũ cười đáp: "Sớm thôi, cha ta còn ở đó mà!"

"Ngươi muốn về lúc nào cũng được!"

Đại Tần vương lại nói: "Tô Vũ đứng đầu Thánh thành tới Nhân cảnh, Nhân tộc sẽ lấy lễ để tiếp đón, chút việc vặt ngày xưa có thể buông bỏ thì cứ buông bỏ, không bỏ xuống được thì cứ để đấy trong lòng. Một ngày nào đó, nếu như ngươi có thể uy áp vạn giới, hết thảy Nhân tộc tự nhiên đều sẽ nghe theo ý ngươi!"

Tô Vũ nở nụ cười, chắp tay khẽ cúi người, "Tần vương bệ hạ khách khí!"

Đại Tần vương cũng không nhiều lời, đạp không rời đi, bất quá thanh âm của ông vẫn vang lên bên tai Tô Vũ: "Lần này ngươi đã cứu chúng ta, đây là tình cảm cá nhân, không liên quan tới chủng tộc. Bất kể có việc gì cần thì tùy thời tìm ta, ta cảm thấy ta còn có thể chiến thêm mấy trận nữa!"

"Đa tạ!"

Tô Vũ ôm quyền, dõi mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trận chiến mới rồi quả thực Đại Tần vương đã góp không ít sức, mặt khác mấu chốt vẫn là Đại Chu vương, y mang theo cường giả Nhân tộc công kích Long giới đã gây ra tác dụng uy hiếp cực lớn, bức bách mấy vị Hợp Đạo chuẩn bị xuất thủ cuối cùng đều phải từ bỏ.

Tử Linh giới vực cũng là chuyện về sau.

Nếu không có Đại Chu vương, trận chiến khó có thể kết thúc nhẹ nhàng như vậy.

Từng vị cường giả rời đi, đến từ đâu thì về nơi đó, xa xa, đại điện Liệp Thiên các cũng nhiều thêm một bóng người.

Bất quá so với trước kia thì đã tiêu điều hơn nhiều.

Bộ trưởng Địa bộ và Huyền bộ đều bỏ mạng, lâu chủ Bắc lâu vẫn lạc, chấp pháp đại trưởng lão cũng đã ngã xuống.

Ngược lại thì các chủ Tây các và lâu chủ Nam lâu chém giết cả buổi vẫn không phân ra thắng bại, đến lúc này cả hai vẫn coi như bảo toàn tính mạng.

Giám Thiên Hầu đứng ở trước cửa Liệp Thiên các, một lát sau, lâu chủ Nam lâu mang theo thương thế trở về, tinh thần cực kỳ sa sút.

Đông Tây hai các, Nam Bắc hai lâu, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn bộ, Chấp Pháp điện. . .

Nhiều vô địch như vậy mà đến nay chỉ có hắn và Các chủ là còn sống.

Xa xa, các chủ Tây các lẳng lặng đứng nhìn Giám Thiên Hầu.

Giám Thiên Hầu cũng nhìn về phía y, ánh mắt có chút phức tạp, có chút thổn thức, khẽ nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ai cũng có lập trường riêng, đã là triều tịch lần thứ mười rồi. . . Thắng bại có lẽ nằm ở lần triều tịch này, cũng tốt, mỗi người tự có lựa chọn cho riêng mình. . ."

Các chủ Tây các trầm giọng nói: "Hầu gia rất được Văn vương coi trọng, vốn nên là nhất mạch của Nhân tộc mới phải, hiện giờ lại chỉ vì một bản Liệp Thiên Bảng tàn phá mà quay lưng với Nhân tộc, có đáng giá không?"

"Đáng giá không ư?"

Giám Thiên Hầu khẽ cười, có một số việc ai mà biết được.

Y không muốn bàn luận về chuyện này thêm nữa, y quay đầu nhìn về phía Tô Vũ bên kia, mà cùng lúc đó Tô Vũ cũng đang nhìn y. Ánh mắt Giám Thiên Hầu thâm sâu quan sát Tô Vũ một hồi, cuối cùng y khống chế đại điện Liệp Thiên các rời đi, thanh âm xa xa truyền đến: "Văn vương không hề trương dương như ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment