Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2331 - Chương 2331: Văn Vương Không Hề Trương Dương Như Ngươi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2331: Văn Vương Không Hề Trương Dương Như Ngươi!
 

"Văn vương không hề trương dương như ngươi!"

Chỉ bỏ lại mấy chữ, đối phương đã rời đi luôn.

Tô Vũ nhìn Liệp Thiên đại điện biến mất, không nhiều lời mà là yên lặng ngẫm nghĩ hàm nghĩa câu nói này.

Văn vương không trương dương như ta?

Tô Vũ suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng bèn gật đầu thừa nhận, đồng thời ngứa miệng bổ sung thêm: "Vì vậy Văn vương mới thất bại, không thể giết cho các ngươi sợ, bằng không dù ngài ấy chết rồi thì ngươi cũng sẽ không dám phản bội!"

Tô Vũ mỉm cười, nói với theo: "Giám Thiên Hầu, ta nghĩ nếu ta là Văn vương thì sẽ càng trương dương hơn nữa, giết cho cả Chư Thiên đều khiếp sợ, có vậy thì trăm vạn năm sau ngươi cũng không dám phản bội. Ngẫm lại thì ngươi nói không sai, Văn vương quả là kém ta một chút!"

". . ."

Thân thể Giám Thiên Hầu đã rời đi lung lay tới độ nhìn bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, thiếu chút nữa y đã không thể chịu nổi mà té ngã xuống rồi.

Ta... cạn lời với ngươi!

Ta không hề có ý nói Văn vương thua kém ngươi gì hết!

Ta nói Văn vương không trương dương, tức là bảo ngài ấy không hung hăng phách lối như ngươi, ngươi lý giải kiểu gì hay thế?

Lão Quy vừa chạy tới cũng nhịn không được tằng hắng một cái.

Năng lực phân tích tầm cỡ này… Ngươi không biết xấu hổ thật sao?

Ngươi càn rỡ đến mức cả Văn vương mà cũng dám so sánh? Thật sự không sợ Văn vương còn sống à?

"Tô Vũ. . ."

"Đại nhân!"

Tô Vũ hơi hơi khom người, lão Quy thật sự rất mạnh, cũng rất có năng lực, lúc trước cũng nhờ lão Quy giữ chân hai vị Hợp Đạo, bằng không cuộc chiến sẽ không dễ dàng chấm dứt.

Lão Quy nhìn những người khác, chứng kiến đám Thiên Diệt tập hợp một chỗ không chịu rời đi bèn biết rõ tâm tư của bọn họ... rõ là muốn thừa cơ đi chơi thêm nữa, không muốn trở về.

"Ngươi… Thôi được rồi, có rảnh thì đến Hồng Mông thành một chuyến!"

Vốn dĩ lão còn muốn nói vài lời, kết quả đám Thiên Diệt rất không thức thời, cả đám tụ tập nơi này không đi, lão cũng lười nói nhiều.

Dứt lời, lão Quy chợt nhìn về phía Thiên Diệt, lớn tiếng quát: "Thiên Diệt, không được càn quấy nữa!"

Thiên Diệt gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng thành thật nhìn lão.

Lão Quy khẽ nhíu mày, lại dặn dò: "Lần sau không nên động một tí lại đòi giải phong thạch hóa. . ."

Thiên Diệt tiếp tục gật đầu, bộ dáng nom hết sức ngoan ngoãn.

Lão Quy hơi ngạc nhiên, nghe lời như vậy ư?

Tinh Hồng đứng bên cạnh phá ra cười, không có ý tốt, trực tiếp tố cáo: "Lão đại, giờ mà ngươi mắng một tiếng, nói Thiên Diệt là một tên khốn kiếp thì hắn cũng sẽ gật đầu thôi!"

Lão Quy sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được mắng: "Tên khốn này phong bế thính lực rồi?"

Thiên Diệt tiếp tục gật đầu!

Hắn thấy lão Quy bắt đầu muốn mở miệng giáo huấn, toàn mấy câu cũ rích nên chẳng muốn nghe, cứ gật đầu cho qua chuyện, miễn cho nghe được thì tâm lại phiền, như bây giờ thật sự quá tốt, ngài nói một câu, ta gật đầu một cái, ngài vui mà ta cũng vui, tất cả chúng ta đều vui vẻ.

Lão Quy tức đến phì cười!

Thiên Diệt thấy lão nở nụ cười bèn vội vàng gật đầu lia lịa, lão đại cười tức là không giận nữa, thế thì tốt rồi.

Bên cạnh, Tinh Hồng cười ha hả thọt vào hông Thiên Diệt một cái, Thiên Diệt nghiêng đầu nhìn y, Tinh Hồng tinh quái nói: "Lão đại nói ngươi là đồ ngu ngốc, còn nói ngươi ngu ngốc tới độ thiếu não."

Thiên Diệt thấy y chỉ vào lão Quy bèn gật gật đầu, ta nghe lời khuyên!

Tinh Hồng cười tít mắt, Thiên Diệt, ngươi thế mà cũng có ngày hôm nay!

"Thiên Diệt, ngươi là đồ ngu đúng không?"

Tinh Hồng lại bày ra tư thái khuyên can, tận tình khuyên bảo, Vân Tiêu nhàm chán khẽ ngáp một cái, bất động thanh sắc đưa một cỗ ý chí lực nhỏ xíu chọc vào tai Thiên Diệt.

Rất nhanh, trong tai Thiên Diệt truyền đến giọng của Tinh Hồng: "Thiên Diệt, ngươi là đồ ngu đúng không? Ngươi xem, chính ngươi đều thừa nhận! Ngoại trừ việc ngu ngốc thì ngươi còn là một kẻ lỗ mãng. . ."

Ầm!

Thiên Diệt đánh ra một quyền đập bay Tinh Hồng!

Vẻ mặt hắn phẫn nộ, ngươi cho là ta không nghe được à?

Tô Vũ bó tay, các ngươi cũng quá nhàm chán!

Một đám cổ lão đùa nhau mà ngây thơ nhạt nhẽo như vậy.

Lão Quy cũng không biết làm thế nào, thở dài một tiếng, "Bị giam nhiều năm như vậy nên cũng sắp phát điên cả rồi!"

Khó có được cơ hội ra ngoài chơi như ngày hôm nay, những vị trấn thủ ấy bèn giải tỏa hết thiên tính, làm ầm ĩ bùng nổ vui sướng, lão Quy cũng không thấy kỳ quái, biết Thiên Diệt đã có thể nghe được, lão liền nói: "Còn dám gây ra phiền toái nữa thì xem ta xử lý ngươi thế nào!"

Lần này Thiên Diệt đã nghe thấy bèn không cam lòng đáp trả: "Ta gây chuyện khi nào? Ta có thể gây chuyện bằng Tô Vũ được chắc? Chuyện gì mà không phải do Tô Vũ làm chứ? Làm sao lại thành mắng ta! Ta che tai lại thì biến thành lỗi của ta rồi hả?"

Lão đại không phân tốt xấu gì hết!

Quả nhiên, biết ngay nghe được tiếng thì mình sẽ thấy phiền mà.

Lão Quy cũng rất bất đắc dĩ, mà thôi, giam gia hỏa này mười vạn năm cũng không ích gì.

"Ta về trước! Tử Linh giới vực đang rối loạn, ta về chấn chỉnh lại đã."

Lão Quy nhanh chóng trở về Hồng Mông cổ thành, lão còn có việc cần xử lý, hiện tại ở phía dưới rất rối loạn, rất nhiều Tử Linh quân chủ vì bị khí tức người sống hấp dẫn nên chạy tới từ bốn phương tám hướng.

Nếu không xua chúng đi. . . Một khi thật sự chạy tới đánh Tinh Hồng cổ thành hoặc là Hồng Mông cổ thành thì đều là phiền toái rất lớn!

Lão phải đuổi đám Tử Linh quân chủ này khiến chúng ai về nhà nấy!

Còn nữa, ban nãy Tô Vũ có nhắc đến Kỳ Sơn Hầu. . . Việc này thật sự lão không quá rõ ràng, trước đó vừa vặn có việc nên không kịp lo lắng, hiện tại nguy cơ đã giải trừ, lão cũng không thể xem nhẹ, vẫn phải giải quyết phiền toái này mới được.

. . .

Lão Quy nhanh chóng trở lại đáy biển.

Hồng Mông cổ thành hiện lên.

Lão Quy trầm ngâm một hồi, rất nhanh, cả bức tượng đá của lão Quy đều biến mất, trong nháy mắt lão đã tiến nhập Tử Linh giới vực.

Trong Tử Linh giới vực, bên chỗ lão Quy không còn nhiều Tử Linh, phần lớn đều bị Hà Đồ mang qua bên chỗ Tinh Nguyệt.

Lão Quy nhìn thoáng qua xa xa, bên kia tử khí ngút trời, lão nhìn một hồi thì cũng không quản thêm mà là bay về hướng Tử Linh Thiên Hà, tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu sau lão đã đến đó.

Bên trên Thiên Hà có một vị Tử Linh đang lơ lửng, trên người tràn lan ra bạch quang nhàn nhạt.

Ánh mắt lão Quy lộ ra thần quang quan sát trên dưới vị Tử Linh nọ một phen, mà vị kia cũng quay sang nhìn chằm chằm lão, giống như đã nhận ra lão Quy bèn hơi khom người nói: "Bái kiến tướng quân!"

"Khách khí, Thủ Văn Hầu cấp bậc cao hơn lão mà. . ."

Tử Linh nọ vẫn cung kính đáp: "Không dám, ta đã chết rồi, hôm nay không còn là Thủ Văn Hầu nữa, nhất mạch của ta chỉ có người thủ mộ đương đại mới là Thủ Văn Hầu."

Lão Quy nhìn vị này một lúc rồi hỏi: "Ký ức ngươi khôi phục rồi sao?"

"Khôi phục được sáu bảy phần."

"Vậy là tốt rồi."

Lão Quy nói tiếp: "Trước đó là do ngươi đánh lui Kỳ Sơn Hầu phải không?"

"Miễn cưỡng chặn đường, về sau hắn bị người gọi đi."

"Hắn vượt qua Tử Linh Thiên Hà chưa?"

"Vượt qua rồi. . ."

"Được, ta biết rồi!"

Lão Quy cũng không nhiều lời, lão sải bước lên trên Tử Linh Thiên Hà, ở bên trong Thiên Hà đột nhiên có một cặp móng vuốt vươn ra chộp thẳng về phía lão nhưng lại bị lão đạp một cước đạp vỡ.

Lão Quy trực tiếp vượt qua Tử Linh Thiên Hà, dù trong đó nguy hiểm vô số nhưng đối với lão chỉ là việc thoải mái nghiền nát.

Vượt qua Tử Linh Thiên Hà, bầu trời bên này không lờ mờ như trước.

Nơi này xen lẫn một chút bạch quang, mang theo dáng vẻ sáng ngời.

Đột nhiên khí tức trên người lão Quy thay đổi, quần áo và trang sức đều biến hóa, hiện ra bộ dáng của một vị đại tướng quân. Lão Quy không còn là dáng vẻ nhu hòa như trước mà là mang theo vẻ uy nghiêm lẫm liệt.

Trong nháy mắt lão đã xé rách hư không, khí tức bộc phát, hiện lên ở trước đại điện to lớn sừng sững!

Bình Luận (0)
Comment